Monday, July 29, 2024

Suy Niệm Chúa Nhật 17 Thường Niêm Năm B

Suy Niệm Chúa Nhật 17 Thường Niêm Năm B
Nếu Chúa Giêsu đến với chúng ta hôm nay và hỏi chúng ta cùng một câu hỏi mà Ngài đã hỏi ông Philípphê. Chắc chắc chúng ta sẽ phản ứng không khác gì ông Philiphê. “Bao nhiêu tiển mới có thể mua đủ bánh cho ngần này người ăn?. Thế nhưng khi ông Anrê và cậu bé trong nhóm dâng lên Chúa 5 ổ bánh mì và 2 con cá của họ, Vậy mà đám đông cả mấy ngày người đã được ăn uống no nê.Năm cái bách và hai con cá đã quá đủ để nuôi mấy ngàn người người theo Chúa Giêsu vào ngày hôm đó.
            Điều này cũng xảy ra với mọi kitô hữu chúng ta.  Sứ mệnh mà chúng ta đã nhận, là sứ mệnh nên thánh, sứ mệnh của chúng ta là dng những ân sủng và tài năng của mình để giúp người khác có được cuộc sống viên mãn, sứ mệnh của chúng ta là trở thành ánh sáng trong thế giới tăm tối này, ánh sáng hướng dẫn những linh hồn đang tìm kiếm hướng đi để hướng tới hy vọng của thiên đàng, sứ mệnh này nằm ngoài khả năng tự nhiên của chúng ta. Sứ mệnh này quá nặng nề đối với chúng ta, có thể đó là một lý do khiến chúng ta có xu hướng không nghĩ về sứ mệnh này quá nhiều. Tài năng và trí tuệ thiên bẩm của chúng ta ai đủ để đánh bại thế lực của cái ác dường như đang nắm giữ thế giới? Sức mạnh bẩm sinh của chúng ta có đủ  sức mạnh để chấm dứt sự ích kỷ, dục vọng và lòng tham đang hoành hành trong lòng con người?
            Chúng ta chỉ có năm ổ bánh mì và hai con cá; chúng ta không thể làm gì cả. Chỉ có khi nào chúng ta đặt tất cả những gì chúng ta đang có trong tay của chúng ta vào trong tay Chúa Kitô, cầu xin với Chúa chứ không phải cầu xin chính mình.  Chỉ có khi cầu nguyện thì chính mình, chúng ta mới có thể hy vọng hoàn thành sứ mệnh cuộc đời mình và tạo ra sự khác biệt thực sự vì lợi ích của Nước Trời. Những gì mà chúng ta không bao giờ có thể tự mình đạt được, nhưng chúng ta có thể vượt qua những thử thách đó dễ dàng nếu chúng ta phó thác cho Chúa. Như chính Chúa Giêsu đã nói: “Đối với Thiên Chúa, không có gì khó mà Ngài không thể làm được” (Mt 19,26).
            Có một câu chuyện về Một linh mục truyền giáo từng làm việc ở Trung Quốc nhiều năm trước đã kể lại, đây là câu chuyện có thật về một người biết rằng Thiên Chúa coi trng những nỗ lực nhỏ bé của chúng ta để xây dựng Vương quốc của Ngài. Yo-San là một ông lão người Trung Quốc, theo đạo Thiên chúa, làm ruộng và sống một mình trong cảnh nghèo khó trên một chiếc thuyền trên sông.
            Một ngày nọ, ông ta đến gặp và nói với vị linh mục truyền giáo: “Thưa cha, nếu chúng ta có một nhà thờ thật thì chắc hẳn tốt đẹp hơn cái túp lều bằng gỗ phải không cha?” Vị linh mục trả lời: “Thật vậy,” “nhưng việc này thì không dễ đâu, vì chúng ta sẽ mất nhiều thời giờ để huy động quên góp tiền, khi nào có đủ tiền thì chúng ta mới có thể xây được nhà thờ mới. " Ông Yo-San nói: "Thưa cha, con muốn dâng số tiền này cho việc xây một nhà thờ mới." Vị linh mục trả lời: "Tôi chắc chắn rằng ông cũng sẽ có thể đóng góp một phần của ông khi thời cơ đến." Nhưng ông Yo-San khẳng định, "Không; ý tôi là, tôi muốn tự mình dâng cúng hết toàn bộ chi phí." Vị linh mục giải thích rằng điều này là không thể, vì chi phí để xây nhà thờ mới tương đương 5.000 đô la ( thời đó). Ông Yo-San nói rằng ông ta ấy biết điều đó, và sau đó đưa ra số tiền mặt tương đương năm ngàn dôla thời bấy giờ. Vị linh mục rất đỗi kinh ngạc, và ông Yo-San phải giải thích.
            Cách đây nhiều năm, khi ông còn là một thanh niên vừa nhận được sự chỉ dẫn về giáo lý và tìm hiểu đức tin, ông đã nghe một người truyền giáo lúc đó giải thích những chữ, “Danh Cha cả sáng” đó chính là mục đích của cuộc đời chúng ta là để vinh danh Thiên Chúa là Cha trên Trời. Nghe vậy, ông ta đã nảy sinh sự mong muốn một ngày nào đó ông ta sẽ xây dựng một ngôi đền thờ để vinh danh Thiên Chúa. Vì vậy, trong bốn mươi năm sống không gia đình, không nhà cửa, ông ta ăn uống sơ sài cho qua bữa và nhờ đó ông đã cố gắng để dành phần lớn số tiền lương ít ỏi của mình cho đến khi ông có đủ khoảng tiền tương đương 5.000 đô la.
            Vị linh mục thậm chí còn kinh ngạc hơn, và phản đối kế hoạch này, vì thấy rằng ông Yo-San đã già và sẽ sớm cần tiền để tự trang trải cuộc sống khi không còn khả năng làm việc.  Ông lão nói rằng Chúa sẽ chăm sóc ông và cầu xin vị linh mục nhận số tiền và sớm thực hiện ước muốn cả đời này cùa ôngVà Linh mục đồng ý. Nhà thờ được xây dựng. Và khi thánh lễ đầu tiên được cử hành trong nhà thờ mới đó, tất cả các tín hữu trong vùng đều vui mừng khôn xiết vì có một nhà thờ của riêng mình. Sau thánh lễ, ông Yo-San ở lại quỳ trong nhà thờ nhỏ xinh xắn đó rất lâu. Chiều hôm đó người ta thấy ông đã chết, và vẫn quỳ ở đấy, vì lòng ông quá sung sướng và biết ơn Chúa. Trong giấc mơ đêm đó, vị linh mục truyền giáo ấy đã thấy Chúa Kitô đón ông già Yo San vào thiên đàng, ông nói: “Hỡi tôi tớ tốt lành và trung tín, hãy vào Thiên Đường hưởng niềm vui cùng với Chúa ngươi.
Ông Yo-San là một người hiểu được cái giá trị thực sự của việc dâng hiến những nỗ lực kém cỏi của mình cho Chúa.
            Trong bài Tin Mừng ngày nay, Chúa Giêsu mong muốn các môn đệ của Ngài hãy chia sẽ những gì họ có, cho dù chỉ là một ít, 5 cái bánh và hai con cá, và Ngài sè làm việc vỹ đại với những món quàô nhỏ bé đó. Có lẽ Ngài cũng muốn chúng ta làm như vậy? những ổ bánh và những con cá nào mà Thiên Chúa mong muốn chúng ta dâng lên Ngài hôm nay, và ngay bây giờ để Ngài sẽ làm những điềm lạ ngay trước mắt chúng ta? Có lẽ chúng ta lo sợ vì dâng lên Chúa những gì chúng ta có quá ít?
            Có thể Thiên Chúa đã hằng thì thầm với chúng ta một thời gian, Ngài mong mỏi chúng ta dành thêm ít thời giờ với Ngài mỗi ngày để cầu nguyện, đọc một cuốn sách thiêng liêng hay, suy ngẫm về Kinh thánh, hay phục vụ giáo xứ với tư cách là Giáo lý viên, hay làm những việc khác, và trong việc xây dựng giáo xứ của chúng ta. Nhưng, chúng ta quá bận rộn, Cũng được không sao Chúa biết, Dâng cho chúa tất cả những gì chúng ta có cho dù là chút ít thời giờ! Thiên Chúa sẽ làm nên điều kỳ diệu với bất cứ thời gian ngắn ngủi nào mà chúng ta có thể dành cho ngài.
            Có thể Thiên Chúa đã đặt trong lòng chúng ta một ước muốn là làm điều gì đó cho ngài hoặc cho những người chung quanh của chúng ta, bắt đầu một điều gì đó mới, để tiếp cận những người đang cần sự giúp đỡ, nhưng, chúng ta đã không dám thử, bởi vì chúng ta sợ thất bại. Thiên Chúa sẽ nhân rộng bất cứ tài năng nhỏ bé nào của chúng ta, nếu chúng ta chân thành và ngoan ngoãn đặt nó vào tay của Ngài.
            Có thể có ai đó trong đời mà chúng ta cần nói lời tha thứ, hay xin lỗi, hoặc muốn mời họ trở lại vơi Chúa đi nhà thờ, hoặc khuyến khích ai  đó nên bỏ đi một số thói quen tội lỗi,  Nhưng, chúng ta phải biết nói như làm thế nào đây? chúng ta biết phải làm sao để không làm cho người đối diện không bị tự ái?  Thiên Chúa sẽ biến những lời nói nghèo nàn, vô nghĩa của chúng ta thành những hạt giống của ân sủng, nếu chúng ta đặt niềm tin vào tay Ngài và lắng nghe tiếng Chúa Thánh Thần hướng dẫn chúng ta phải nói gì.. Khi Chúa Giêsu thực hiện phép lạ Thánh Thể trong Thánh Lễ này, chúng ta hãy củng cố lòng tin tưởng vào Chúa, và trao cho Chúa bất cứ ổ bánh và con cá nào mà Chúa đang muốn xin nơi chúng ta. Chắc chắn chúng ta sẽ không hối tiếc.
            Lạy Chúa Jêsus, Chúa đáp ứng lòng khao khát sâu xa nhất của trái tim chúng con và Chúa nuôi dưỡng chúng con bằng loại bánh lúa mì tốt nhất (ThV. 81:16). Hãy Chúa hãy lấp đầy lòng biết ơn của chúng con và cho chúng con một trái tim biết rộng lượng để chúng con có thể sẵn sàng chia sẻ với người khác những gì Chúa đã trao ban cho chúng con.
 
Sunday 17th in Ordinary Time year B
God Can Work Wonders from Our Poor Efforts
If Jesus comes to me and asks me the same question, He asked Philip. I may just nervously be like Philip and point out to the Lord that if everyone would receive one piece of medium Pizza. We will need about 1,875 pizzas (or 15,000 pieces of pizza (I assume that there were 5000 men, 5000 women, 5000 kids) … and if the cost of each pizza is $7.00 each, we will need total $13,945.00 including tax, but no tips.  It is impossible for us to have that much money to pay for those pizzas!   And also. I don’t think any pizza store or anyone can supply to us that many pizzas in a short period of time.
Even we double the dollar amount, we still could not buy enough food to satisfy those hungry people. 
And yet, when Andrew and the boy in the group handed over their 5 loaves of bread and the 2 fish to the Lord, they became more than enough to feed those who followed Jesus on that day.
The same goes for every Christian, including ourselves.
The mission we have received, the mission of becoming saints, the mission of using our gifts and talents to help others lead fulfilled and fulfilling lives, the mission of being bright the light in this dark world, the light that guides searching souls toward the hope of heaven, this mission is beyond our natural capacities.
    It's too much for us, which may be one reason we tend not to think about it too much. Whose natural talents and wisdom are sufficient to defeat the forces of evil that seem to hold the world?
Whose innate strength is sufficient to put an end to the selfishness, lust, and greed that rage within the human heart? We only have five loaves of bread and two fish; by ourselves we can do nothing. Only if we put all we have and all we are into Christ's hands, confiding in him and not ourselves, can we hope to fulfill our life mission and make a real difference for the good of the Kingdom; in our hearts and in society at large. What we could never achieve on our own, we can immeasurably surpass with God. As Jesus himself put it, "For God, everything is possible" (Mt 19:26).
    There is a story about A missionary priest who worked in China years ago told us a true story about someone who knew that God values even our poor little efforts to build his Kingdom. Yo-San was an old Chinese man, a Christian, who worked in the rice fields and lived alone in poverty in a boat on the river.  He came to the missionary one day and said to the missionary priest: "Father, wouldn't it be good if we could have a real church instead of the wooden hut? “The priest answered: "Indeed it would,” “but it will take us a long time to raise the money." Yo-San said: "Father, I would like to pay for the building of a new church." The priest replies: "Well, I am sure you will be able to contribute your share when the time comes." But Yo-San insisted, "No; I mean, I want to pay for the whole thing myself." The priest explained that this would be impossible, as the cost would be close to the equivalent of $5,000Yo-San said he knew that, and then produced the actual amount of cashThe priest was astounded, and Yo-San had to explain.
    Years ago, when he was a young man just receiving his first instruction in the faith, he had heard a former missionary explaining the words, "Hallowed be Thy Name" that the purpose of our life is to give glory to God. Hearing this, he conceived the desire to someday build a temple to God's name. So, for forty years living with no family and no house, eating only a little rice, he had managed to lay aside most of his scanty wages till he had the $5,000. The priest was even more astounded, and objected to the plan, seeing that Yo-San was old and would soon need the money to support himself when he could no longer work.  The old man said that God would take care of him and begged the priest to grant this life-long desire. The priest consented.
    The church was built. And it was standing-room-only when the first Mass was celebrated there, all the Christians in the region overjoyed to have a church of their own.  After the Mass, Yo-San stayed kneeling in the beautiful little church for a long time. That afternoon he was found lifeless, still kneeling, his heart broken with joy and gratitude. In a dream that night, the missionary priest saw Christ welcoming the old Yo San man into heaven, saying "Well done, good and faithful servant, enter into the joy of your Lord."  Yo-San was a man who understood the real value of offering our poor efforts to God.
    In today’s gospel, Jesus asked his apostles to hand over the little that they had, and he worked wonders with it.  Could He perhaps be asking us to do the same?  Which loaves and fish is God asking us to entrust to his care today, and right now? What do we have so little of that we are afraid to give it to God?
    Maybe God has been whispering to us for a while, asking us to spend some more time with Him each day in prayer, in reading a good spiritual book, in reflecting on the Bible, in serving the parish as Catechists, Ushers, Lectors, and others, and in building up our family. But, we are so busy, well, if we have so little time!  God will work wonders with whatever little bit of time we give him.
Maybe God has put a desire in our heart to do something for him or for our neighbors, to start something new, to reach out to those in need, but, we have been afraid of trying, because, we are afraid of failing
    God will multiply whatever little talent we have, if we put it sincerely and obediently into his hands.
Maybe there is someone in our life that we need to speak a word of forgiveness to, or apologize to, or invite back to Mass, or encourage to walk away from some destructive, sinful habits. But, how will we know the right thing to say? God will turn our poor words into seeds of grace, if only we place them in his hands.
    As Jesus performs the miracle of the Eucharist in this Mass, let's renew our confidence in him, and hand over whatever loaves and fish he is asking for.  I'll guarantee one thing if we do: we won't regret it.
 
Sunday 17th in Ordinary Time year B
Then Jesus took the loaves, gave thanks, and distributed them to those who were reclining, and also as much of the fish as they wanted. When they had had their fill, he said to his disciples, “Gather the fragments left over, so that nothing will be wasted.” John 6:11–12
    The people who were present for this miracle of the multiplication of loaves and fish had to journey to be there. First, they followed Jesus to the other side of the Sea of Galilee, and then they followed Him up a mountain in a remote area. This is significant because it tells us that a miracle of such magnitude could only take place for those who had faith and acted on that faith. Jesus could have easily performed this miracle in the Temple in Jerusalem or in a synagogue where people doubted Him. If He did that, then many of His skeptics and critics would have seen His almighty power with their own eyes. Jesus could have also done this miracle in Nazareth, His hometown, in the presence of His extended family and friends. Perhaps if He had done this, then they would have come to believe in Him. But Jesus didn’t do this incredible miracle in places where faith was lacking. Instead, He went to a remote area where only those who truly wanted to be with Him were present.
    Note that the actions by which Jesus performed this miracle are similar to the way He instituted the Holy Eucharist during the Last Supper. We read above that Jesus “took the loaves, gave thanks, and distributed them…” Though this miracle is recorded in all four Gospels, in John’s Gospel it is a prelude to Jesus’ Bread of Life Discourse in which Jesus teaches, “I am the bread of life; whoever comes to me will never hunger, and whoever believes in me will never thirst.” Therefore, this miracle of the multiplication of the loaves and fish should be seen as a teaching about the Eucharist. It is in the Eucharist that Jesus feeds us to superabundance. The Eucharist is the gift of His very life and the food that will bring us to eternal life.
    Unfortunately, it seems that very few people ever discover the gift of the Eucharist. Many people look at their participation in Mass as a duty that they must fulfill rather than as an invitation to share in the superabundant life. The only way we will discover the superabundant life given to us through the Eucharist is by working to imitate the faith of the people whom Jesus fed on that mountain. Again, the people who received this miracle had to journey either around or across the sea and climb a mountain. So also with us, the only way to come to a fruitful participation in the Eucharist is to make a concerted effort. The journey we make is one of faith, and the mountain we climb is one of prayer. Unless we believe deeply in our Lord, believe in the superabundant and transforming power of the Eucharist, seek it out faithfully every week and do so prayerfully, we will never be fed in this superabundant way.
    Reflect, today, upon the symbolism of Jesus traveling to this remote area so as to perform this most incredible miracle. See this journey that you are invited to take as a journey toward the discovery of the superabundant grace bestowed upon you through the Most Holy Eucharist. The only way that you will receive this grace is by committing yourself to the journey of faith and prayer. Don’t miss out. Don’t ignore the incredible value of this Gift. Seek out our Lord and discover His Gift of superabundant grace within your fruitful participation in the Holy Mass.
    My Eucharistic Lord, You call me to journey up the mountain of faith in the most Holy Eucharist through prayer and determination. May I more deeply discover the great value of the Holy Mass and seek to be fed by You in this superabundant way. Jesus, I trust in You
 
Sunday 17th in Ordinary Time year B 2024
Opening Prayer: Lord God, I thank you for the gift of the New Manna of the Messiah. I do not deserve this great gift. I am humbled by the communion I have with you through your Son and in your Spirit.
Encountering the Word of God
1. The New Moses: For the next five Sundays we will take a break from reading the Gospel of Mark and our Sunday Gospel will be taken from John 6. Today, we read about the miracle of the multiplication of the loaves for the five thousand. To understand this great sign, it is good to recall that the people in Jesus’ day expected the Messiah to bring back the miracle of the manna. They thought that the “manna that had stopped coming down during the time of Joshua would once again rain down from heaven” (Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 86). This meant that the Messiah would be a New Moses who would lead a New Exodus to a New Promised Land and provide New Manna as food for the journey. Today’s miracle looks forward to the Last Supper, when Jesus will provide not just bread that sustains us for a day, but the Bread of Life, his own Body and Blood, that gives eternal life.
2. The New Elisha: The miracle recorded in the First Reading points to Jesus as a New Elisha figure. Elisha was able to work a miracle and feed 100 men with 20 barley loaves. This was one of the 16 miracles Elisha performed. The miracles of Jesus recall and surpass those of Elisha. Jesus uses 25% less bread to provide food for 50 times the amount of people! The predecessor of Elisha was Elijah, who prefigures the ministry and preaching of John the Baptist. “Elijah is a prophet of judgment and justice, while Elisha is a prophet of mercy. Thus, Elijah performs relatively few miracles of compassion (1 Kings 17:8-24) but is remembered for calling fire from heaven multiple times, killing the prophets of Baal, and delivering oracles of death and judgment against Ahab and Ahaziah (1 Kings 18). Elisha, on the other hand, has an extensive ministry of mercy, in which he grants conception to the barren, healing to the sick, resurrection to the dead, food to the hungry, purity to the poisoned or defiled, and even forgiveness to enemies (2 Kings 6:21-23). The Gospel authors recognized this pattern and its applicability to the successive ministries of John the Baptist, prophet of judgment (Mt 3:7-12), and Jesus of Nazareth, prophet of mercy (Mt 11:28-30)” (Bergsma and Pitre, A Catholic Introduction to the Bible: The Old Testament, 421-422).
3. One Body and One Spirit: In our Second Reading, from Paul’s Letter to the Ephesians, Paul moves from what God has done for us in Christ (Ephesians 1-3) to how we ought to conduct ourselves in that light (Ephesians 4-6) (Williamson, Ephesians, 105). “The ascended Christ sends forth the Spirit, and his heavenly power to sanctify and save becomes operative through baptism and in the lives of individuals (Prothro, The Apostle Paul and His Letters, 177). We need to practice the virtues of humility, gentleness, patience, and love. Above all, we need to be united. We are one body, we share one Spirit, we have been given one hope, we have one Lord, we profess one faith, we have received one baptism, and we have one God and Father.
    Conversing with Christ: Lord Jesus, strengthen the unity of your Church and heal the wounds of division. I am saddened when I see the work of the evil one in the Church that seeks to divide us. Inspire me to know what to say and how to welcome my brothers and sisters in truth and love.
           

No comments:

Post a Comment