Cuối tuần qua có chút thì giờ tôi xem lại cuốn phim "Mười Điều Răn" do Charles Heston thủ diễn. Mặc đầu coi cuốn phim này nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng cảm thấy thích thú và học được những điều mới lạ. Tôi cảm thấy phấn khởi và sung sướng khi thấy Maisen đã tách Biển Đỏ ra làm đôi để cứu dân Irael khỏi quân dữ. Và tôi lấy làm phẫn nộ, đau buồn khi thấy những người dân Irasel này đã quên hẳn Thiên Chúa đã cứu họ trong cơn hiểm nghèo, thiếu thốn và bây giờ họ say sưa tiệc tùng quên bẳng 10 điều răn, và tệ hại hơn nữa họ lại thờ phượng "con bò vàng" thay vì Thiên Chuá. Tôi đã bật thốt lên "Sao lại thờ con bò vàng, sao lại "dại khờ" đến thế nhỉ!"
Nhìn lại chính bản thân, tôi cảm thấy tôi dại khờ chẳng kém gì những người Israel xưa.Con bò vàng của tôi hôm nay "đẹp đẽ" và "khôn ngoan" hơn con bò vàng của thời xa xưa kia nhiều. Con bò vàng của tôi bây giờ là những con số của thị trường chứng khoán.Con bò vàng của tôi là những cái tôi muốn hơn là cái mà Chúa ban cho tôi. Con bò vàng của tôi là lời nói chua cay, ganh ghét. Con bò vàng của tôi là lòng ích kỷ, tị hiềm.
Thật vậy, tôi có thể bỏ hằng giờ để đọc những chuyện nhảm nhí, hoặc phê bình, chỉ trích anh chị em một cách thích thú, nhưng bỏ ra một giờ bên Chúa để thân thưa cùng Ngài sao mà khó thế. Chúa biết tôi bận rộn, nên Ngài đã đến với tôi qua lời Ngài trên internet, nhưng vào những trang này thì sao lại ngại ngùng quá, trong lúc những trang có "bò vàng" thì lại hăm hở, thích thú.
No comments:
Post a Comment