Tuesday, May 14, 2024

Suy niệm Tin Mừng Thứ Năm Tuần 7 Phục Sinh:

Suy niệm Tin Mừng Thứ Năm Tuần 7 Phục Sinh:
Qua bài tin mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu không chỉ cầu nguyện cho các môn đệ của Ngài mà còn cầu nguyện cho từng tín hữu, từng người trong chúng ta ngay cả trước khi chúng ta được sinh ra và hiện hữu. Chúng ta được tạo ra từ tình yêu, và chúng ta được yêu thương vượt quá tầm hiểu biết của chúng ta.  Chúng ta có tin điều này là sự thật không? Nếu đem so sánh bản thân của chúng ta với các thánh, bạn bè của chúng ta hoặc những bài đăng trên mạng xã hội thường khiến chúng ta cảm thấy thiếu sót. “Đúng hơn, Thiên Chúa đã chọn kẻ ngu ngốc của thế gian để làm xấu hổ người khôn ngoan, và Thiên Chúa đã chọn những người yếu đuối trong thế gian để làm xấu hổ kẻ có sức mạnh, và Thiên Chúa đã chọn những người hèn mọn và bị khinh miệt, những kẻ chẳng đáng gì, để hạ bệ những kẻ tự cao tự đại, để không còn người nào khoe khoang trước mặt Thiên Chúa”(I Cô-rinh-tô 1: 27-29).
Sự khốn khổ của chúng ta thu hút lòng thương xót của Ngài. Như Thánh Têrêxa đã viết cho chị gái của mình, “Để yêu mến Chúa Giêsu, trở thành nạn nhân của tình yêu của Người, thì kẻ yếu đuối hơn ... là người sẽ dễ thích hợp với công việc của tình yêu biến đổi và tiêu hao này ... chúng ta hãy tránh khá xa tất cả những gì tỏa sáng, chúng ta hãy yêu sự nhỏ bé của mình ”(Tôi tin vào tình yêu, Cha Jean CJ d'Elbee, 72 tuổi). Trong linh đạo của Thánh Têrêxa, sự nhỏ bé này là nguyên nhân khiến Chúa Cha cuốn chúng ta vào vòng tay của Ngài.
Chúng ta có biết chúng ta là một món quà cho Chúa Giê-xu không?
Làm thế nào mà Chúa Giêsu trân trọng sự tồn tại của chúng ta? Chúng ta đã làm gì để xứng đáng với tình yêu của Chúa? Lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa vượt quá sự hiểu biết của con người chúng ta. Cha Jean C.J. d'Elbee nói “Chúng ta áp dụng trái tim của Chúa Giêsu với thước đo cho những trái tim nhỏ bé khốn khổ của chính chúng ta, thật hèn hạ, thật chật hẹp, thật cứng rắn, và chúng ta sẽ không thành công trong việc hiểu Chúa Giêsu đã tốt lành như thế nào, khoan dung ra sao, nhân từ, hiền lành và kiên nhẫn ra sao chinh Ngải.”(d'Elbee, 73). Cách duy nhất mà trái tim và khối óc nhỏ bé của chúng ta có thể hiểu được tình yêu thương mà Thiên Chúa dành cho chúng ta là nhìn thấy điều đó được phản ánh trong lời cầu nguyện này của Chúa Giêsu với Cha ngài.  Chúa Giêsu đã lớn tiếng cầu nguyện không phải cho chính bản thân Ngài mà Ngài cầu nguyện cho chúng ta như thế chúng ta thấy chúng ta được Chúa trân trọng chúng ta như thế nào.
Khi chúng ta chỉ tập trung vào bản thân chính mình, chúng ta có thể trở nên đau khổ rất nhanh chóng. Chúa Giêsu cố y cho chúng ta chia sẻ tình yêu hiệp thông trong Ba Ngôi như Ngài nói Trong bài Tin Mừng hôm nay“để tình Cha đã yêu thương con, ở trong họ, và con cũng ở trong họ nữa.”.
Khi chúng ta bị cuốn vào vòng tay của Chúa Cha, chúng ta quên mất bản thân chính mình và chúng ta phó mặc cho lòng thương xót vô hạn của Ngài. Vậy thì công lao của Chúa Giêsu là của riêng chúng ta, như thánh nữ Têrêxa đã nói: “Vào buổi tối của cuộc đời này, con sẽ đến trước mặt Chúa với hai bàn tay trắng, vì con không cầu mong Chúa đếm các công việc của con… Vì vậy, con muốn mặc lấy chính con trong sự công lý của Chúa và đón nhận từ tình yêu của Chúa sự sở hữu vĩnh cửu của Chúa,”(d'Elbee, 76). Nếu chúng ta có thể tránh đường và để Chúa Giêsu hành động, thì Ngài có thể đưa chúng ta đến với Chúa Cha như con của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con đến trước mặt Chúa với hai bàn tay trắng để đón nhận những hồng ân Chúa muốn ban cho chúng con. Xin Chúa hãy giúp chúng con biết sẵn sàng đón nhận tình yêu của Chúa để chúng coi có thể lan tỏa tình yêu này đến những người xung quanh.
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, hôm nay nhờ ân sủng của Chúa ban, chúng con sẽ làm mới lại sự tin cậy của chúng con nơi tình yêu thương của Chúa Cha bằng cách nói: “Lạy Cha, con yêu thương Cha, và con tin vào tình yêu thương của Cha dành cho con.” AMen
 
Thursday of the Seventh Week of Easter
Lifting up his eyes to heaven, Jesus prayed saying: “I pray not only for these, but also for those who will believe in me through their word, so that they may all be one, as you, Father, are in me and I in you, that they also may be in us, that the world may believe that you sent me.”  John 17:20–21
Over the past couple of weeks, we have been continually reading from Chapter 14–17 of John’s Gospel. These chapters contain Jesus’ Last Supper Discourses and provide us with Jesus’ last sermon, so to speak. Chapter 17, which we have been reading this past week, presents us with Jesus’ final prayer for His disciples and for all of us “who will believe” in Him through the preaching of the disciples. Each time we read from Chapter 17, the Lectionary begins the reading with the phrase “Lifting up his eyes to heaven, Jesus prayed saying…” That line is an adaptation of Chapter 17:1 but is used to introduce the various parts of the prayer of Jesus each time it is read at Mass.
It’s interesting that Jesus would look up to Heaven when He prayed. Of course, Heaven is not physically in the sky, because Heaven is a spiritual reality. The Father is not located in some place in the sky but is omnipresent, meaning, present all places and all times. And yet, Jesus raises His eyes upward when He prays to the Father. There is a great lesson in this.
Our physical disposition is important, at times. For example, when someone we owe respect to enters a room, we usually rise and greet them. It would be disrespectful to remain lounging on a bed or sofa in that case. And at Mass, we do not sit back with legs crossed during the Consecration; rather, we kneel in adoration. And when we greet someone for the first time, we do not look at the floor; rather, we look them in the eyes.
Jesus’ act of “Lifting his eyes to heaven” was not done because He thought He might see the Father in the sky; rather, it was done out of respect and love and as a way of acknowledging the dignity of the Father. This should teach us about our own bodily disposition and the message we communicate to others, especially to God in prayer.
When you pray, what do you do? Though you can pray at any time and while in any disposition, it is an excellent practice to speak to God not only by your words but also by the disposition you take. Kneeling, raising hands in prayer, falling prostrate before your Lord, sitting upright with attentiveness, etc., are all ways in which you communicate to God your love.
Reflect, today, upon this image of Jesus praying. Gaze at how attentive He would have been as He lifted His sacred eyes upward as a physical gesture honoring the glorious, all-powerful Father in Heaven. Try to imagine Jesus’ devotion, intensity, respect and burning love. Imitate this holy gesture of prayer and attentiveness to the Father and remind yourself of the importance of expressing your love in bodily form.
My most holy Father in Heaven, I do join Your Son, Jesus, in lifting my eyes, my heart and my whole life to You in honor, love and respect. May I always be attentive to You and always show You the devotion due Your greatness. My dear Jesus, thank You for Your love of the Father in Heaven. Give me the grace I need to imitate You and Your perfect love in my life. Jesus, I trust in You.
 
Thursday 7th of Easter  2024
Opening Prayer: Lord God, I am on a long journey to you and your Son in heaven. Your Son has given me a share in your glory and brings me to perfection so that, one day, I may behold the glory of your face. Guide me along my journey, protect me, and keep me safe. 
Encountering the Word of God
1. Jesus Prays for the Church: In the Gospel, Jesus today concludes his priestly prayer to the Father. He has glorified the Father through his Incarnation and will glorify the Father through his Passion and Death. Jesus is the high priest who bestows eternal life on the disciples who believe in him. He intercedes for his disciples and asks the Father to sanctify them so that they can enter into communion with them and can be sent out to all nations to testify to the truth of the Gospel. Now Jesus asks the Father to bring the disciples into unity: communion with God and communion with each other in the Church. The central request of the priestly prayer of Jesus, the unity of believers, is not a worldly product, but something supernatural: “It comes exclusively from the divine unity and reaches us from the Father, through the Son, and in the Holy Spirit” (Benedict XVI, A School of Prayer, 151).
2. The Church is One: The divine glory and divine unity of the Father and the Son are rooted in their communion of love. Since the communion of the Father and Son is one of love, so the communion among the disciples and with God must also be one of love. Love is the sign of the New Covenant established in Christ’s blood; and this love becomes the visible sign of unity which leads those outside the Church to faith in Jesus (see DeMeo, Covenantal Kinship in John 13-17, 427-431). Through faith, we enter into communion with Jesus Christ and through him with the Father. “Faith is the real foundation of the disciples' communion, the basis for the Church’s unity” (Benedict XVI, Jesus of Nazareth: Vol. II, 97). Through the unity of the disciples, the world will recognize Jesus as the one sent by the Father (Benedict XVI, A School of Prayer, 151). The founding of the Church, that is, the community of disciples who received their unity through faith in Jesus Christ, takes place during Jesus’ prayer for unity. The Church is one because of her source, the Trinity, and because of her founder, Jesus Christ; she is one through charity, through the profession of one faith received from the Apostles, through the common celebration of divine worship; and through Apostolic succession (CCC, 815). Christ bestowed unity on his Church from the beginning. The Church can never lose this unity, and we hope that it will continue to increase until the end of time. Christ always gives his Church the gift of unity, but the Church must always pray and work to maintain, reinforce, and perfect the unity that Christ wills for her (CCC, 820). The desire to recover the unity of all Christians is a gift of Christ and a call of the Holy Spirit (CCC, 821).
3. Paul’s Share in Jesus’ Passion: The Last Supper discourse takes place before Jesus’ passion. The last chapters of the Acts of the Apostles draw out a parallel between the passion of Jesus Christ and that of Paul. Like Christ, who set his face to go to Jerusalem (Luke 9:53), Paul is also determined to go to Jerusalem, where he knows that he will undergo trials and will suffer for the name of Christ. In the Gospels, Jesus predicts his passion three times (Mark 8:31; 9:30-31; 10:32-34; Luke 9:22; 17:25; 18:31-33); Paul's sufferings are also predicted three times (Acts 20:22-23; 21:4; 21:11-14). Paul shares in the sufferings of Jesus just as Jesus foretold he would (Acts 9:15-16). On his arrival in Jerusalem, the Jews plot to kill Paul. They accuse him – before the high priest Ananias, the Sanhedrin, the Roman governor Felix, and King Herod Agrippa II – of acting against the Jewish people and Caesar. Paul’s trial recalls Jesus’ trial: the “Jewish chief priests seek his death, while the governor declares him innocent three times and Herod treats him as innocent once” (Kurz, Acts of the Apostles, 324). Jesus was scourged in the praetorium; Paul was seized and beaten by a Jewish mob in the temple courtyard. After the Romans rescue Paul from the mob, the cohort commander demands to know the truth about the accusation against Paul and orders the chief priests and the whole Sanhedrin to convene. During Paul’s trial, the high priest Ananias ordered his attendants to strike Paul on the mouth. This is another parallel: Just as Jesus responded to the high priest, declaring his innocence, so also does Paul. During his trial, Paul seized the opportunity to pit the Sadducees, who denied the resurrection of the dead, against the Pharisees, who believed in it. The Pharisees sided with Paul and refused to condemn him. In the fight that ensued, Paul was rescued once again by the Romans. He remained under arrest, and, during the night, Jesus appeared to Paul to encourage him and send him out on his last mission. Paul bore witness to Jesus in Jerusalem, but now he must also bear witness in Rome, the capital of the Roman Empire.
Conversing with Christ: Lord Jesus, you grant your friends a share in your passion. You do this because you know it is the path that leads to eternal life. You eagerly desired the hour of your passion when you would glorify the Father and will sustain me as I share in your passion and glorify God. 
Living the Word of God: Do I regularly unite my sufferings to those of Christ? What have I suffered this past year for the sake of Jesus’ name? Can I offer that in union with Christ to the Father?
 
Thursday 7th of Easter  - Opening Prayer: 
Lord, open my heart a little wider during this time of prayer. Help me to see how much you want to love me, and how I often get in the way. Let me set aside all worries, distractions, and fears, and say yes to your invitation to spend this time with you.
Encountering Christ:
Cherished: Jesus prayed not only for the disciples but for each believer, each one of us before we existed. We have been created out of love, and we are loved beyond our understanding. Do we believe this is true? Comparing ourselves to the saints, our friends, or social media posts often leaves us feeling deficient. “Rather, God chose the foolish of the world to shame the wise, and God chose the weak of the world to shame the strong, and God chose the lowly and despised of the world, those who count for nothing, to reduce to nothing those who are something, so that no human being might boast before God” (1 Corinthians 1:27-29). Our misery attracts his mercy. As St. Therese wrote to her sister, “In order to love Jesus, to be his victim of love, the weaker one is...the more one is fit for the workings of this transforming and consuming love...let us stay quite far from all that shines, let us love our littleness” (I Believe in Love, Father Jean C.J. d’Elbee, 72). In the spirituality of St. Therese, this littleness is what causes the Father to sweep us up into his arms.
They Are Your Gift to Me: Did you know you are a gift to Jesus? How is it possible that Jesus treasures our existence? What did we do to deserve his love? The boundlessness of God’s mercy is beyond our human understanding. “We apply to the heart of Jesus the measure of our own miserable little hearts, so mean, so narrow, so hard, and we do not succeed in comprehending how good, how indulgent, how compassionate, how gentle, and how patient is Jesus himself” (d’Elbee, 73). The only way our tiny hearts and minds can grasp the love God has for us is to see it reflected in this prayer of Jesus to his Father. He prayed out loud not for himself, but for us to see how great we are treasured.
You Loved Me before the Foundations of the World: When we focus just on ourselves, we can become miserable very quickly. Jesus intended for us to share in the Trinitarian communion of love so “that the love with which you loved me may be in them and I in them.” When we are caught up in the Father’s arms, we forget about ourselves and we cast ourselves on his infinite mercy. Then the merits of Jesus are my own, as Therese says: “In the evening of this life I shall appear before you with empty hands, for I do not ask you to count my works...I want therefore to cloth myself in your own justice and receive from your love the eternal possession of yourself” (d’Elbee, 76). If we can get out of the way and let Jesus act, he can bring us to the Father as his child.
Conversing with Christ: Lord, I come before you with empty hands to receive the graces you want to give me. Help me to receive your love so I can radiate it to those around me.
Resolution: Lord, today by your grace I will renew my trust in the Father’s love by saying, “Father, I love you, and I believe in your love for me.”
Suy niệm Tin Mừng Thứ Năm Tuần 7 Phục Sinh: John 17:20-26 ,
Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào con”.
 Đây là một phần lời cầu nguyện của Chúa Giêsu với Chúa Cha cho các môn đệ của ngài và cũng như cho chúng ta. Chúa Giêsu cầu nguyện cho chúng ta là các thành viên hiện tại trong Giáo Hội của người.  Ngài cầu nguyện cho chúng ta ở đây để chúng ta được thông phần trong sự thân mật Thần Linh, đó là sự sống của Thiên Chúa Ba Ngôi.  Chúa Giêsu hiện đang sống trong chúng ta đã từng thể hiện lời nguyện này (Gioan 17: 20 -26) liên quan đến chúng ta là những tín hữu tại thời điểm này trong lịch sử. Ngay bây giờ tại thời điểm này Chúa Giêsu cầu nguyện trong chúng ta để chúng ta có thể cầu nguyện. Cầu nguyện trong quyền năng của Chúa Giêsu là được ở trong Thiên Chúa, để chiêm ngưỡng vinh quang của Ngài, để chia sẻ trong niềm vui của Ngài. Những ân sũng của sự chiêm niệm cầu nguyện là chúng ta ý thức được ngay lập tức chúng ta  được kết hợp và hiệp nhất trong Chúa Kitô, Đấng là Thiên Chúa mà chúng ta không thể nào cò thể nhìn nhận như là một đối tượng bên ngoài của chúng ta.
Nhưng chúng ta cảm nghiệm được rằng những hoạt động bên trong tâm thức của chúng ta về sự hiểu biết , yêu thương, và cảm giác của Ba Ngôi Thiên Chúa . Chính Tình yêu làm nên tất cả điều này. Tình yêu của Thiên Chúa tuôn ra bởi Thánh Linh tạo nên lời cầu nguyện trong chúng ta. Chúng ta chỉ cầu nguyện vì chúng ta đã được sống trong Thiên Chúa. Chúa Giêsu cầu nguyện cho ân sũng này. Trong Ngài chúng ta đã nhận được những ân sũng chia sẻ cho chúng ta trong sự sống của Chúa Ba Ngôi. Là những người biết tin vào Chúa, Chúng ta hoàn toàn hiệp thông với các giáo huấn của Chúa Giêsu cũng như các lời đã được truyền lại cho chúng ta bằng chữ viết và truyền thống đức tin của chúng ta.
Chúng ta hãy tạ ơn Chúa Giêsu và suy ngẫm về lời cầu nguyện cho tất cả chúng ta. Chúng ta cầu nguyện xin Chúa cho chúng ta có thể là một trong Chúa Giêsu và luôn biết kiên định trong đức tin của chúng ta mặc dù chúng ta đang phải đương đầu với rất nhiều cám dỗ và quyến rũ của thế giới hôm nay.
 
Meditation: “May they become perfectly one”
When you pray what do you usually ask for - God's help, blessing, guidance, and wisdom? One of the greatest privileges and responsibilities we have been given by God is to pray not only for ourselves, but for others as well. The Lord Jesus lived a life full of prayer, blessing, and gratitude. He prayed for his disciples, especially when they were in great need or danger. Mark tells us in his Gospel account (see chapter 6:46-51) that when Jesus was praying alone on the mountain he saw that his disciples were in great distress due to a life-threatening storm that was beating against their boat. Jesus immediately came to their rescue - walking on the waves of the rough waters before he calmed them! Luke records in his gospel account the words of Jesus to Simon Peter shortly before Jesus' arrest and Peter's denial of the Lord three times. "Simon, Simon, behold, Satan demanded to have you, that he might sift you like wheat, but I have prayed for you, Simon, that your faith may not fail. And when you have turned back, strengthen your brothers" (Luke 22:32). Jesus' prayers were personal, direct, and focused on the good of others.
The longest recorded prayer of Jesus is found in the Gospel of John, the "high priestly" prayer which Jesus prayed aloud at his last supper meal with his disciples (John 17). This prayer most clearly reveals the heart of Jesus - who and what he loved most - love for his Father and love for those who believed in him. His prayer focused on the love and unity he desired for all who would believe in him and follow him, not only in the present, but in the future as well. Jesus' prayer concludes with a petition for the unity among all Christians who profess that Jesus Christ is Lord. Jesus prays for all men and women who will come after him and follow him as his disciples. In a special way Jesus prays here for each one of us that as members of his body the church we would be one as he and his Father are one. The unity of Jesus, the only begotten Son of God, with the eternal Father is a unity of mutual love, service, and honor, and a oneness of mind, heart, and spirit. The Lord Jesus calls each and every one of his followers into this unity of mutual love, service, honor, and friendship with all who belong to Christ.
Jesus’ prayer on the eve of his sacrifice shows the great love and trust he had for his beloved disciples. He knew they would abandon him in his hour of trial, yet he entrusted to them the great task of spreading his name throughout the world and to the end of the ages. The Lord Jesus entrust us today with the same mission - to make him known and loved by all. Jesus died and rose again that all might be one as he and the Father are one. Do you love and accept all baptized Christians as your brothers and sisters in Christ?
            The Lord Jesus included each one of us in his high priestly prayer at the last supper. He continues his high priestly office this very day as our intercessor at the right hand of the Father before the throne of heaven. Paul the Apostle tells us that it is "Christ Jesus, who died, yes, who was raised from the dead, who is at the right hand of God, who indeed intercedes for us" (Romans 8:34; see also Hebrews 7: 25). Do you join in Jesus' high priestly prayer that all who profess Jesus as Lord may grow in love and unity together as brothers and sisters who have been redeemed through the precious blood shed for us on the cross?
            "Heavenly Father, have mercy on all your people and heal the divisions in the body of Christ. May all Christian people throughout the world attain the unity for which Jesus prayed on the eve of his sacrifice. Renew in us the power of the Spirit that we may be a sign of that unity and a means of its growth. Increase in us a fervent love for all our brothers and sisters in Jesus Christ."

No comments:

Post a Comment