Saturday, August 10, 2024

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thứ 19 Thường Niên

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thứ 19 Thường Niên
Trong bài Tin Mừng Chúa Nhật tuần trước, chúng ta đã nghe đám đông đi theo Chúa Giêsu sau khi Người hóa bánh và cá ra nhiều để họ ăn vào ngày hôm trước (Ga 6:24-35). Và sau đó, họ đến hỏi Chúa Giêsu ba câu hỏi này. Câu hỏi đầu tiên là, “Thưa Thầy, Thầy đến đây khi nào?” nhưng Chúa Giêsu có thể nhìn thấu lòng họ và biết họ đang tìm Người vì họ đã được ăn uống no nê vào ngày hôm trước. Vì vậy, Chúa Giêsu trả lời rằng họ không nên làm việc để kiếm thức ăn hay hư nát mà phải làm việc để kiếm thức ăn tồn tại cho sự sống đời đời, mà Chúa Giêsu sẽ ban cho họ.
Câu hỏi thứ hai: “Chúng ta có thể làm gì để hoàn thành công việc của Thiên Chúa?”. Câu trả lời của Chúa Giêsu rất thẳng thắn: “Đây là công việc của Thiên Chúa, là các ngươi tin vào Đấng Người đã sai đến.”
Tin vào Chúa Giêsu. Và câu trả lời này đã trở nên phù hợp hơn. Tin vào Chúa Giêsu.
Câu hỏi thứ ba, “Ông có thể làm dấu lạ nào để chúng tôi thấy và tin vào ông?” Chúa Giêsu trả lời: Ta là bánh trường sinh; ai đến với ta sẽ không bao giờ đói, và ai tin vào ta sẽ không bao giờ khát. (Ga 6:35)
Trong Tin Mừng hôm nay (Ga 6:41-51), đám đông bắt đầu tức giận với Chúa Giêsu và phàn nàn vì Chúa Giêsu nói rằng Người là bánh từ trời xuống. Họ biết cha mẹ Người là bà Maria và ông Giuse nên họ không chấp nhận sự thật rằng Người đã từ trời xuống.
Vậy thì Chúa Giêsu đã có ý gì khi nói đến bánh trường sinh từ trời đến khiến đám đông tức giận với Người? Bánh trường sinh có phải là tất cả những lời dạy của Chúa Giêsu nuôi dưỡng đời sống tâm linh của chúng ta không? Có phải đó là những dụ ngôn, những lời nói của Người, những gì Người dạy chúng ta qua các phép lạ, những gì Người dạy chúng ta qua cuộc khổ nạn và sự phục sinh của Người không?
Tin Mừng Chúa Nhật tuần trước, Chúa Giêsu đã nói rằng: công việc của Thiên Chúa đối với chúng ta là tin vào Đấng mà Chúa Cha đã sai đến (Ga 6:29) và hôm nay Chúa Giêsu nói rằng nếu mọi người tin thì sẽ có sự sống đời đời (Gn 6:47). Vậy, Chúa Giêsu có ý nói Ngài là bánh sự sống cho chúng ta khi chúng ta tin Ngài và chấp nhận Ngài, và để lời dạy của Ngài trở thành thức ăn thiêng liêng của chúng ta không?
Bánh sự sống là tất cả những điều đó và hơn thế nữa. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu so sánh  chính mình với manna trong sa mạc. Tổ tiên của họ đã ăn manna trong sa mạc và chết, nhưng Chúa Giêsu là bánh từ trời để những ai ăn mà không phải chết (Jn 6:48-50). Bây giờ Chúa Giêsu đã nói rất cụ thể về bánh sự sống. Chúa Giêsu tiếp tục: Các ngươi phải ăn nó. Ngài là bánh hằng sống từ trời và bất cứ ai ăn bánh này sẽ sống đời đời (Jn 6:51). Bây giờ Chúa Giêsu chuyển sang nói về Bí tích Thánh Thể, và Ngài so sánh Thánh Thể với manna. Những gì Chúa Giêsu ban tặng cho chúng ta còn lớn hơn nhiều so với manna và lớn hơn nhiều so với bánh kỳ diệu được ban cho Elijah trong bài đọc thứ nhất.
Manna và những gì Elijah nhận được không đáng là gì so với những gì Chúa Giêsu ban tặng cho chúng ta. Tất cả tổ tiên của họ, mặc dù họ đã được hưởng món quà manna, nhưng họ vẫn phải chết trong sa mạc. Nhưng đối với chúng ta, bất cứ ai ăn bánh sự sống mà Chúa Giêsu ban sẽ được sống mãi mãi. Chúa Giêsu đang ban sự sống vĩnh cửu cho chúng ta, những người ăn bánh sự sống. Chúa Giêsu đang nói về Bí tích Thánh Thể. Sau đó, vào cuối Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu trở nên cụ thể hơn và nói rằng bánh mà Người sẽ ban cho sự sống của thế gian là "thịt" của Người (Ga 6:51). Bánh Người sẽ ban là thịt của Người; thân thể của Người, như chúng ta thường nói.
Trong Bữa Tiệc Ly, vì Chúa Giêsu biết Người sẽ hiến mình cho chúng ta vào ngày hôm sau trên đồi Calvary, Người đã hợp nhất bánh với thân thể của Người, thịt của Người. Người trao bánh cho các tông đồ và nói: "Đây là Mình Ta" (Mt 26:26; Mc 14:22) hoặc "Đây là thịt Ta". Vì vậy, chúng ta đã đi một chặng đường dài trong lời dạy của Chúa Giêsu. Bánh sự sống là thịt máu của Chúa Giêsu, thân thể của Người, là Bí tích Thánh Thể. Tin vào Chúa Giêsu là chưa đủ. Ở nhà, không đi lễ là chưa đủ. Chúng ta cần Bí tích Thánh Thể. Nếu không có Bí tích Thánh Thể, chúng ta sẽ mất đi sự sống thiêng liêng mà Chúa Giêsu ban tặng cho chúng ta. Như Người đã nói: Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này sẽ được sống muôn đời; và bánh ta sẽ ban tặng chính là thịt ta để cho thế gian được sống. (Ga 6:50-51)
Chúa Giêsu ban tân xác của Người để cho thế gian được sống. Tất cả chúng ta đều có cơn đói thiêng liêng và Chúa Giêsu là câu trả lời cho cơn đói thiêng liêng đó. Chúa Giêsu ban chính mình Người trong Bí tích Thánh Thể để yêu thương chúng ta. Trong Tin Mừng Chúa Giêsu nói, ai ăn thịt ta và uống máu ta thì ở lại trong ta và ta ở lại trong người ấy. (Ga 6:56) Vì vậy, Bí tích Thánh Thể mang đến cho chúng ta sự gần gũi với Thiên Chúa.
Chúa Giêsu ở lại trong chúng ta, và chúng ta ở lại trong Người. Nếu không có Bí tích Thánh Thể, chúng ta không có sự gần gũi này với Thiên Chúa. Một cách khác để nói về điều này là sử dụng từ “ân sủng”. Ân sủng là sự chia sẻ trong sự sống của Thiên Chúa, và mỗi bí tích ban cho chúng ta ân sủng mà chúng ta chỉ nhận được trong bí tích cụ thể đó. Trước tiên, chúng ta nhận được ân sủng trong phép rửa tội.
Trong Bí tích Thánh Thể, chúng ta nhận được ân sủng kết hợp chúng ta với Chúa Giêsu bằng tình yêu. Ân sủng của Bí tích Thánh Thể là sự kết hợp với Chúa Giêsu, sự thân mật với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu ở lại trong chúng ta, và chúng ta ở lại trong Người.
 
Homily for the Nineteenth Sunday of Year B
    After the south Vietnam was fallen to the North Vietnamese Communists, all the students from all colleges and universities were forced to move to the remote countryside to clear the land, dig the channels to bring water to the field for growing corn and rice. During this hard time, we did not have enough food to eat or even clean water to drink, we had to dig our own well to get clean water to drink. In the fist few weeks, we had to sleep in open air out door with few branches of leaves cover our head.
Most of young men and women in our group were hungry and did not have the strength to work. When we laid down to sleep, we wished the angel would bring us food to eat like the prophet Elijah whose angel brought him cake to eat in the first reading.
 From last Sunday’s Gospel, we heard how the crowds followed Jesus after He multiplied the bread and fish for them to eat in the day before (Jn 6:24-35). And then, they came to ask Jesus with these three questions. The first question is, “Rabbi, when did you get here?” but Jesus could see through it in their hearts and knew they were looking for Him because they got a free meal the day before. So, Jesus responded that they should not work for the food that perishes but they must work for the food that endures for eternal life, which Jesus will give them.
The second question: “What can we do to accomplish the works of God?". The answer from Jesus is straightforward: “This is the work of God, that you believe in the one he sent.” Believe in Jesus. And this answer is becoming more relevant. Believe in Jesus.
The third question, “What sign can you do, that we may see and believe in you? Jesus answered: I am the bread of life; whoever comes to me will never hunger, and whoever believes in me will never thirst. (Jn 6:35)
In today’s Gospel (John 6:41-51), the crowd begins to get angry with Jesus and complains because Jesus said He is the bread come down from heaven. They knew His parents are Mary and Joseph so they do not accept the truth that He came down from heaven.
What exactly does Jesus mean by this bread of life from heaven which made the crowd angry with him? Is the bread of life all of Jesus’ teaching that feeds our spiritual life? Is it his parables, his sayings, what he teaches us through his miracles, what he teaches us through his passion and resurrection?
Last Sunday’ Gospel Jesus said that: the work of God for us is to believe in the one the Father sent (John 6:29) and today Jesus says everyone who believes has eternal life (John 6:47). So, does Jesus mean He is the bread of life for us when we believe Him and accept Him, and allow His teaching to be our spiritual nourishment?
The bread of life is all of that and much more. What else is it?
In today’s Gospel, Jesus contrasts himself with the manna in the desert. Their ancestors ate manna in the desert and died, but Jesus is the bread from heaven so that those who eat it do not die (John 6:48-50). Now Jesus is getting very specific about the bread of life. Jesus continues: You must eat it. He is the living bread from heaven and whoever eats this bread will live forever (Jn 6:51).  Jesus is now moving on to speak about the Eucharist, and He contrasts it with the manna. What Jesus offers is far greater than the manna and far greater than the miraculous bread given to Elijah in the first reading.
The manna and what Elijah received were nothing by comparison with what Jesus offers. All their ancestors, even though they enjoyed the gift of manna, they still died in the desert. But for us, whoever eats the bread of life that Jesus gives will live forever. Jesus is offering eternal life to us who eat the bread of life. Jesus is talking of the Eucharist. Then, at the end of today’s Gospel, Jesus gets even more specific and says the bread that he will give for the life of the world is His “flesh.” (John 6:51) The bread He will give is His flesh; His body, as we would say.
During the Last Supper, as Jesus knew He would offer himself for us the following day on Calvary, He identified the bread with His body, His flesh. He gave the bread to the apostles and said, “This is my Body” (Matt 26:26; Mark 14:22) or This is my flesh.”  So, we have come a long way in Jesus’ teaching. The bread of life is Jesus’ flesh, His body, the Eucharist.  Believing in Jesus is not enough. Staying at home, not going to Mass is not enough. We need the Eucharist. If we do not have the Eucharist, we will be missing the spiritual life Jesus offers us. As He said: I am the living bread that came down from heaven; whoever eats this bread will live forever; and the bread that I will give is my flesh for the life of the world. (Jn 6:50-51)
Jesus offers His flesh for the life of the world. We all have spiritual hunger and Jesus is the answer to that spiritual hunger. Jesus offers himself in the Eucharist to love us. In the Gospel, Jesus says, whoever eats my flesh and drinks my blood remains in me and I in him. (John 6:56) So, the Eucharist brings us intimacy with God. Jesus remains in us, and we remain in him. Without the Eucharist we do not have this intimacy with God.  Another way to talk about it is to use the word “grace.” Grace is sharing in the life of God, and every sacrament gives us grace that we receive only in that particular sacrament. We first receive grace in baptism.
In the Eucharist, we receive grace that unites us to Jesus with love. The grace of the Eucharist is union with Jesus, intimacy with Jesus. Jesus remains in us, and we remain in him.
 
Nineteenth Sunday in Ordinary Time (Year B)
“I am the bread of life. Your ancestors ate the manna in the desert, but they died; this is the bread that comes down from heaven so that one may eat it and not die. I am the living bread that came down from heaven; whoever eats this bread will live forever; and the bread that I will give is my flesh for the life of the world.” John 6:48–51
We continue this Sunday with the beautiful “Bread of Life Discourse” from John’s Gospel. At the beginning of today’s passage, we read that the people listening to this discourse “murmured about Jesus.” They did so because He had been teaching them that He was the Bread of Life Who had come down from Heaven. For some of His listeners, this was too much to accept. It was especially difficult for those who knew Jesus and His family from Nazareth. When Jesus became aware of their murmurs, He confronted them straight on saying, “Stop murmuring among yourselves.” He then doubled down on His teaching, taking it even further, telling them that whoever eats His flesh will live forever.
In some ways, Jesus’ teaching could be said to defy human reason. Imagine hearing this teaching for the first time from someone who grew up in your hometown. Human reason alone is insufficient to comprehend and accept such teaching. But that is precisely the point. Human reason alone is insufficient. But when human reason is endowed with a special revelation from the Father in Heaven, then all becomes clear and all makes sense.
On that point, Jesus said, “No one can come to me unless the Father who sent me draw him” and that “Everyone who listens to my Father and learns from him comes to me.” Therefore, even though it is beyond the ability of natural human reason alone to make sense of what Jesus was teaching, those who were drawn by the Father and listened to His voice were given a new form of knowledge that brought clarity to their human minds. This knowledge is essential if we are to know and understand the path to eternal life and if we are to understand and believe in the Most Holy Eucharist.
Sometimes we can fall into the trap of thinking that faith is just believing in something that is beyond us. But faith is much more. It’s not just blindly believing. It’s not just wishful thinking that turns into a personal choice to believe. Faith is based on something absolutely real and unmistakable. It’s based on true spiritually revealed knowledge—a knowledge given to us by God. In fact, this form of knowledge, given by God, is far more certain than any other form of knowledge.
For example, you know that 2+2=4 because you can take two objects, add two more, and then count four. Or you know that music is playing because your ears perceive the sound. Thus, you rely upon your senses to produce knowledge to arrive at conclusions. Spiritually infused knowledge, however, is even more certain than that which we can obtain through our senses because it is God Who reveals the truth. Therefore, if God speaks to you and imparts to you a knowledge that His flesh is true food and His blood is true drink, and that if you eat His flesh and drink His blood then you will obtain eternal life, then this knowledge is certain, transforming, and becomes the basis of a life of pure faith. Though this may seem overly philosophical, it is true and necessary to understand.
Reflect, today, upon anything that you fail to have perfect faith in. Do you believe in the Most Holy Eucharist? Do you believe that it is the food for eternal life? Do you believe in everything Jesus taught? Examine your faith and where it is lacking; seek the voice of the Father. Only God can impart the deepest spiritual knowledge to you. For your part, you must listen, comprehend, accept and believe. Doing so will produce the gift of faith within your human reason, and that faith will be your guide to the life of the fullness of grace.
Lord, You have revealed to us the deepest mysteries of life. You have revealed Your love and compassion, and You have revealed the way to eternal life. Please give me the gift of faith so that I will believe all that You have revealed. Please especially deepen my faith in the Gift of the Most Holy Eucharist. Jesus, I trust in You.
 
Nineteenth Sunday in Ordinary Time (Year B)
Opening Prayer: Lord God, teach me today and every day of my life. Draw me to your Son so that I can share in eternal life. Raise me up, restore me to supernatural life, and feed me with the Bread of Life.
Encountering the Word of God
1. Faith in Jesus’ Divinity: Two Sundays ago, we read about the miraculous feeding of the five thousand. Last Sunday, we listened to the crowds ask Jesus for the New Manna that will feed them always. This Sunday we see the Judeans begin to murmur and question Jesus’ origins. Jesus teaches the crowds that just as the manna in the desert was heavenly in origin, so he is heavenly in origin. The manna in the desert came down from heaven, he too comes down from heaven. He is God who has assumed our human nature. Jesus wants the crowds to believe that he is God before he reveals to them the mystery of the Eucharist. Just as the people of Israel struggled to trust in the Lord who brought them out of Egypt with mighty signs and wonders, so the crowds struggle to believe that Jesus, who has performed mighty deeds, has a heavenly origin. To make an act of faith in the divinity of Jesus, we need to be moved and drawn by the grace of God.
2. Food for the Journey: The First Reading highlights how the Eucharist is food for our earthly journey. It tells the story of Elijah and his journey to Mt. Sinai (Horeb). Just as the pharaoh persecuted the Israelites as they journeyed toward the Red Sea and Mt Sinai, Queen Jezebel persecuted Elijah, who fled to the same mountain. Like the Israelites who were fed with miraculous food from heaven during their forty years in the desert, Elijah was fed by miraculous food that sustained him for forty days and forty nights on his way to Mt. Sinai. Both Israel and Elijah were sustained by miraculous bread from heaven. In the Eucharist, Jesus gives us miraculous bread – the Bread of Life and Bread of the Angels – that sustains us on our journey to the eternal promised land. That means that our life is like an exodus journey in the wilderness. It is a time of testing. Will we grumble and complain and fall into idolatry and temptation like the Israelites? Or will we imitate Jesus and Elijah and remain faithful to God as he provides for our daily and supernatural needs?
3. Do Not Grieve the Spirit of God: In his Letter to the Ephesians, Paul asks them not to “grieve the Holy Spirit.” He is alluding to Isaiah 63:10 which recalls how the people of Israel “grieved God’s Spirit by rebelling and grumbling against God in the desert and by worshipping the golden calf. Paul adopts the same language in Ephesians 4:30 to warn believers against grieving the Holy Spirit by various forms of evildoing (Ignatius Catholic Study Bible: Isaiah, 105). Instead of practicing malice, slandering others, or shouting at others, Paul encourages them to be kind to one another. Instead of being full of wrath and anger, be tenderhearted and gentle. Instead of being bitter and holding on to grudges, forgive one another. As children of God, we need to imitate our heavenly Father, especially his holy and merciful love. The last line directs our attention to how Christ lived as the Son of God. “Just as the priests of biblical history burned animals upon altars as a pleasing aroma to the Lord (Genesis 8:20-21; Exodus 29:18), so Jesus offered himself on the Cross as an ascending sacrifice of love to the Father (Hebrews 7:26-27); 10:8:10). We share in Christ’s priestly ministry by offering to the Father acceptable sacrifices of our time, talents, and treasure in the liturgy of everyday life (Romans 12:1; 2 Corinthians 2:15) (CCC, 614)” (Ignatius Catholic Study Bible: New Testament, 351).
Conversing with Christ: Lord Jesus, you are the Bread of Life! Without you, I would not truly have life. I have been baptized into your death and resurrection. I have become a child of God through your grace. I am nourished with heavenly bread because of your sacrifice.
 

No comments:

Post a Comment