Suy Niệm Chúa Nhật 21 Thường Niên năm B
Bài Tin Mừng chúa nhật hôm nay chúng ta tiếp tục nghe phần cuối trong chương thứ sáu của Tin Mừng Thánh Gioan. Trong 5 bài Tin Mừng trong 5 Chúa Nhật này chúng ta được nghe Chúa Giêsu dạy chúng ta về bí tích Thánh Thể. Trong phần đầu của bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta đã thấy những người theo Chúa, kể cả những môn đệ của Chúa đã tỏ ra hoài nghi và mất niềm tin ở nơi Chúa vì những gì Ngài đã dạy họ về Bánh Hằng Sống và nghi ngờ về bí tích Thánh Thể của Chúa.
Những lý do đã khiến cho đám đông dân chúng kéo đến và theo Chúa Giêsu là vì việc rao giảng Tin Mừng về ơn cứu độ của Thiên Chúa, vì việc chữa lành các bệnh tật và những phép lạ mà Ngài đã làm trước mặt họ và bởi vì họ nhận ra Ngài là Đấng Messaia, Đấng cứu thế, đấng mà họ đã hằng mong chờ từ lâu. Sự kết thúc của bài giảng của Chúa hôm nay không phải là điều mà mọi người dân thời ấy đang mong đợi. Vì dân chúng Israel vào thời Chúa Jêsus khao khát và mong đợi một Đấng Cứu Thế, đấng sẽ giải thoát họ khỏi sự đô hộ của đế quốc La Mã. Với bài giảng về Bánh hằng Sống của Chúa Giêsu dường như đã làm cho nhiều người ngưỡng mộ Chúa và vì thế mả đã có nhiều người theo Chúa. Không những Chúa Giêsu đã giảng dạy cho họ như là một Đấng có quyền năng, một đấng Messaia, Mà Chúa còn tiết lộ cho họ biết Ngài chính là đấng thiêng liêng có quyền năng Thiên Chúa, Ngài là Con Thiên Chúa. Chúng ta hãy thử nhớ lại lúc khi Chúa Jêsus bị xét xử trước Tòa công luận, Chúa Giêsu đã bị buộc tội phạm thượng vì Ngài dám tuyên xưng mình là Thiên Chúa. Đây là một tội rất nặng đáng bị trừng phạt bởi cái chết và do đó Ngài đã bị đưa đến các quan chức La Mã để lãnh nhặn cái án tử hình.
Hôm nay, khi Chúa nói rằng Ngài là Bánh hằng sống và ai ăn thịt Ngài và uống Máu của Ngài thì sẽ có được cuộc sống vĩnh cửu, những lời Giảng dạy của Chúa Giêsu hôm nay đã làm cho số đông người khó chịu và chính vì thế mà ho không thể chấp nhận tiếp tục theo Chúa, và cũng chính vì thế mà chúng ta được biết là có rất nhiều môn đệ của Chúa đã bỏ Chúa và trở về lối sống cũ của họ, và từ giây phút này, họ không còn đi theo Chúa nữa. Khi nói đến sứ vụ của Chúa Jêsus, chúng ta sẽ nghĩ rằng chắc chắn Chúa Giêsu sẽ có một kết quả thành công mỹ mãn và Ngài sẽ có được hạnh phúc trong sứ vụ rao giảng của Ngài hơn là sự thất bại như chúng ta đã thấy trong bài Tin Mừng hôm nay là có rất nhiều người kể cả các môn đệ đã từng đi theo Ngài cũng đã từ chối lời giảng dạy của Ngài và bỏ Ngài ra đi.
Theo một cách nào đó thì diễn cảnh này chính là một bản kịch nháp cho biết trước là Chúa Giêsu sẽ bị ruồng bỏ, bị phản bội, bị nhiều đau khổ và đã đưa Ngài đến cái chết nhục nhã trên thâđp giá. Khi một số lớn các môn đệ của Ngài đã bỏ Ngài ra đi, phản ứng của Chúa Giêsu lả quay lại mười hai người tông đồ thân cận nhất của Ngài và hỏi họ: "Còn các con nữa, các con không muốn bỏ về sao?” Trong mối quan hệ của chúng ta với Chúa Giêsu, chúng ta có quyền tự do quyết định là chúng ta quyết theo Chúa hay chúng ta bỏ Ngài. Đây là sự tự do mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta được tự do lựa chọn là chúng ta yêu mến Chúa và theo Chúa hay chúng từ bỏ và xa lánh Chúa.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Gioan cho chúng thấy Ông Phêrô đã trả lời câu hỏi đó bằng một lời tuyên xưng Đức tin tuyệt vời, “lạy Thầy, chúng con bỏ thầy, chúng con sẽ theo ai đây? Thầy có những lời đem đến sự sống đời đời. Và chúng con đã tin và xác tín rằng Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa. ” Thay vì coi những lời giảng dạy của Chúa Giêsu là phạm thượng, Ông Phêrô đã xem Chúa Giêsu như là một Đấng Thánh của Thiên Chúa, đấng sẽ dẫn đưa con người chúng ta đến với sự sống đời đời.
Qua bài Tin Mừng và câu nói của ông Phêrô hôm nay, chúng ta hãy nên suy gẫm lời Chúa đã dạy và tự hỏi chính mình xem liệu chúng ta có thể đưa ra câu trả lời tương tự về Chúa Giêsu như thánh Phêrô không. Chúng ta có thể thừa nhận Chúa là người dẫn đưa chúng ta đến sự với sống vĩnh cửu không? Chúng ta có nhận ra Chúa Giêsu là Đấng Thánh của Thiên Chúa, là Chúa, là Đấng Cứu Thế và Đấng Cứu Chuộc của Nhân loại không?
Đi theo Chúa Giêsu bao gồm việc lắng nghe lời dạy của Chúa một cách cẩn thận và nghiêm túc, và suy ngẫm về những lời dạy dỗ của Chúa theo như cách có thể giúp chúng ta trưởng thành trong đức tin của mình. Đôi khi những lời giảng dạy của ngài có vẻ như khó nghe và những lời hứa của ngài dường như khó có thể thực hiện được, nhưng với đức tin, chúng ta có thể hiểu ngay được những lời giảng dạy khó khăn nhất của Chúa, và chúng ta tin rằng “với Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu thế của chúng ta thì mọi sự đều có thể thành sự thực”.
Với Chúa Kitô, bánh và rượu đã trở nên Mình và Máu Linh hồn và Thần tính của Thiên Chúa, tội lỗi được tha thứ trong bí tích Hoà Giải, con người được chữa lành trong bí tích Xức dầu Thánh, chúng ta sẽ có được sức mạnh tràn đầy của Chúa Thánh Thần trong Bí tích Rửa tội và Thêm sức, các ơn gọi được thánh hóa trong Các Bí tích Hôn phối và Truyền chức thánh. Với tất cả những ơn lành Chúa đã ban cho chúng qua qua các bí tích trên, làm sao chúng ta có thể bỏ Chúa ra đi? Đây là một sự lựa chọn và mỗi người chúng ta đều được có tự do lựa chọn là chúng ta theo Chúa hay bỏ Chúa?
Xin Chúa Thánh Thần giúp cho chúng ta biết thành tâm suy gẫm về Tin Mừng hôm nay và chúng ta hãy cảm tạ ơn Chúa về món quà đức tin mà Chúa đã ban cho chúng ta đê chúng ta có thể theo Ngài, Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho những người đã không biết chọn theo Chúa. Xin cho những người này biết mở to đôi mắt và trái tim của họ để ho có thể khám phá ra cái vẻ đẹp của Chúa Kitô và sự sống muôn đời trên nước Thiên Đàng.
Twenty-first Sunday in
Ordinary Time
The Gospel text for today is the last of a series taken from the sixth chapter of the Gospel of John. We are in the Year of Mark but these last five Sundays are devoted to the Gospel of John. The editors of the Lectionary obviously think that St Mark’s account of the life of Christ needs some supplementing
These five Sunday Gospels have contained the heart of Jesus’ teaching on the Eucharist. In the opening line of today’s text we hear his listeners pressing their incredulity at what he had been telling them about the Eucharist.
Jesus’ response to them is quite simple. He says that his words are spirit and they are life. Those who accept his teaching will find his words to be life enhancing and they will come to a profound faith in the Son. But clearly, as we are told, his explanation of the Eucharist did not find favour with a substantial number of people and at that moment many turned away and stopped following him.
It is often like this in life. We go along with something and keep listening to a particular point of view until we get to a sticking point and then we have to decide whether to accept this new teaching or not. We have to decide whether we will go along with the teacher or whether we will walk away. In the face of something completely new we almost always get to a point where we are faced with such a choice.
This is particularly so in the case of Jesus. He is an enigma and once we get to know about him and the content of his teaching, we find that we have to make a choice. We either go along with him or we walk away.
Of course, this presupposes that we have taken the time to hear about Jesus and to weigh up his teachings. We have to listen carefully to what he has to say and to evaluate it and see whether it is something that will enhance our human life or not.
However, many people in our society live their lives in profound ignorance of Jesus. They know some things about him; that he was a great man, that he performed miracles and that he died on the Cross. But they have never taken the trouble to study his life, they have never understood that belief in him opens the door to eternal life.
Many of them might realise that there is more to Jesus than first meets the eye but they don’t want to know more. They don’t want to enquire too deeply because they feel at some level that they might then be required to make a choice. Such people realise that there is something unsettling about Jesus. They decide to steer clear of him because they recognise that if they get to know him better then they might be required to make some changes to their lives. They prefer to live their lives in ignorance unwilling as they are to make any personal changes.
What this means is that they rarely enter a Church, they never say any prayers and they avoid discussing things such as the meaning of life or whether there is a life after death. Actually, what they end up with is a deep emptiness in their lives, a feeling that something essential is missing but they don’t know precisely what it is.
Once the disbelievers have left Jesus is standing there surrounded only by his Apostles. So, he turns to them and asks if they will leave him too. Peter responds by saying, ‘Lord, who shall we go to? You have the message of eternal life, and we believe; we know that you are the Holy One of God.’
For all his impetuousness and his denials Peter often hits on precisely the right words to express what the other Apostles feel. They have followed Jesus on his travels around Palestine, they have listened to his teachings and while they might not understand him completely, they know that he alone has the message of eternal life.
We are just like those Apostles standing there in the countryside outside Capernaum. We may not be experts on Christ’s teaching, we may not have explored all the doctrines of the Church but we know enough to realise that Jesus is the one who is the key to life’s mysteries. We know that he is the only one who can save us. We understand very well that having a close relationship with him is the most important thing that we have to do in life. Like those Apostles we want to know more, we want to stick with Jesus and to deepen our relationship with him. We know that we cannot walk away; we realise that our true destiny is only to be found in following him; we understand very well that in order to attain eternal life we have to follow in his path and embrace his Gospel of love.
This moment of truth, this point where we must make a decision about Jesus is not something that is simply a one-off event. No, during the course of our lives we are faced with such moments over and over again. There may well have been at a certain point in our lives a time of crisis, a time when we first accepted Christ and chose to follow him. But this fundamental choice has to be frequently faced again, it needs to be constantly renewed and reinforced.
Each time we come to Sunday mass we stand together as a congregation and recite the Creed. When we do this, we are reaffirming our faith in Jesus. When we do this, we are choosing once again to commit our lives to him and all that he stands for. When we do this, we are deciding once again to be his faithful follower.
Reciting the Creed is not therefore just a ritual exercise it is a profound reaffirmation of our faith in Jesus and in the teachings of his Church. When we express our faith in this way we find ourselves united with Peter when he says those most insightful words, ‘Lord, who shall we go to? You have the message of eternal life, and we believe; we know that you are the Holy One of God
Sunday 21st Ordinary time B
Jesus then said to the Twelve, “Do you also want to leave?” Simon Peter answered him, “Master, to whom shall we go? You have the words of eternal life. We have come to believe and are convinced that you are the Holy One of God.” John 6:67–69
These words of Saint Peter present us with the conviction we must have when fidelity to the will of God becomes difficult. God is demanding. He wants everything from us. We will only obtain Heaven once we surrender everything over to the will of the Father and believe all that He has revealed. If we fail to do so before we die, we will need to be purified in Purgatory. There is no way around this. God is a demanding God to the greatest extent possible.
The truth is that this is all good. It is good that God demands complete submission to His perfect will and teaching because these are exactly what is best for us. From time to time, because of our weak and fallen human nature, we can perceive God’s will as too demanding and His teaching as too difficult. Do I really have to forgive everyone completely? Do I really have to lay my life down without reserve? Do I really have to keep the Commandments to perfection? Do I really have to be perfect as the Father in Heaven is perfect? Yes. But as we try to do so, we will experience many temptations to give up, thinking that God’s will is too hard.
Today’s Gospel comes at the end of the beautiful Bread of Life Discourse in which our Lord taught clearly, “Amen, amen, I say to you, unless you eat the flesh of the Son of Man and drink his blood, you do not have life within you.” At the beginning of today’s Gospel, upon listening to Jesus’ new teaching, many of His disciples murmured among themselves saying, “This saying is hard; who can accept it?” This teaching of Jesus is “hard” in the sense that it requires a profound faith to understand completely. But just because something is hard to accept does not mean that we should not accept it.
Peter’s statement quoted above gives us the words we should say whenever we find God’s will or His teaching difficult to accept. When that happens, we must hear Jesus ask us the same question He asked the Twelve: “Do you also want to leave?” Jesus will not try to manipulate us. He will not back down when He sees we are struggling. He will not lessen the requirement of being His faithful follower. Instead, He will give us the freedom to either believe or leave. And when we feel like leaving, we should always remember Peter’s words, “Master, to whom shall we go? You have the words of eternal life. We have come to believe and are convinced that you are the Holy One of God.”
Peter’s statement says all we need to know in the face of any interior conflict of faith. Sure, we could leave our Lord and do our own thing. But where would we go? To embrace the passing pleasures of the world? To what end? If we believe and are convinced that Jesus is the Holy One of God, then no matter how hard, no matter how demanding, no matter how difficult, we must embrace fidelity to God in all things. That act of fidelity, especially when we struggle with some interior conflict, is the key to unlocking the transforming power of God in our lives.
Reflect, today, upon any ways that you have felt God’s will or any of His revealed truths to be difficult and demanding. When you face such an interior challenge, what do you do? If your response is to turn from God and become lax in your fidelity to Him, then reflect upon Peter’s words to Jesus. Make those words your prayer, and let that prayer strengthen your conviction to become an unwavering and faithful follower of God.
My demanding Lord, in Your great love and mercy You require everything of me. You ask me to give You my life in total surrender and service of Your perfect will. When I am weak, give me strength. When I doubt, give me faith. Help me, Lord, to always deepen my resolve and to follow You with complete fidelity. Jesus, I trust in You.
Sunday 21st Ordinary time B 2024
Opening Prayer: Lord God, your Spirit gives true life and your Son speaks the words of eternal life. I believe that you have sent your Son and pour out your Spirit. I do not want to return to my former way of life. I have left behind my old self and put on new life in your Son and Spirit.
Encountering
the Word of God
1. The Words are Spirit and Life: In his Bread of Life discourse, Jesus insisted three times that the people eat his flesh and drink his blood. The response of the crowds to this is understandable. They said: “This saying is hard; who can accept it?” Like the people of Israel in the desert, who murmured against Moses, the crowds that followed Jesus into the deserted place began to murmur against Jesus. Some of the people began to harden their hearts and refused to believe. John tells us that many of Jesus’ disciples did not accept his teaching on the mystery of the Eucharist and stopped following him. When Jesus confronted Peter and the other Apostles about his teaching and whether or not they would leave him, Peter made his confession of faith. In the Gospel of Matthew, Peter confesses that Jesus is the Messiah and the Son of God. Here, in the Gospel of John, Peter confesses that Jesus is the Holy One of God and that Jesus has the words of eternal life.
2. The Words of Everlasting Life: The primary reason why Jesus lost many of his disciples is found in his statements about eating his flesh and drinking his blood. Certainly, Jesus’ disciples asked themselves questions like how Jesus could give them his flesh for food. “Jesus’ Eucharistic teaching was not like the allegorical Parable of the Sower, where the disciples just needed some explaining. His shocking words about eating his flesh and drinking his blood called for supernatural faith. That is what Jesus meant when he said to those who didn’t believe him: ‘No one can come to me unless it is granted him by the Father’ (John 6:65)” (Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 107). Jesus gave his disciples two keys to understand his words about eating his flesh and drinking his blood. The first key is that Jesus is divine: You cannot understand how Jesus, as the Son of Man, can give his body and blood as food and drink, unless you believe and understand that he, as the Son of Man, has divine power: “It is only through the mystery of Jesus’ divine identity and divine power that he will be able to give his disciples his body and blood under the form of ‘real food’ and ‘real drink’ (John 6:55)” (Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 111). The second key is the mystery of Jesus’ resurrection: Jesus invites his disciples to eat the living flesh of his resurrected body. He indicates that he will be raised up to “life” by the power of the Spirit and then taken up to heaven in the Ascension (see Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 111). Through the Resurrection and Ascension, the body of Jesus is no longer bound by space and time. He can appear when and where he wills and under whatever form he wills. Ultimately, those who left Jesus after this teaching did not understand that he wanted to give them his resurrected body and blood, miraculously present under the veil of bread and wine (see Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 114).
3. Christ Loves His Bride, the Church: In Paul’s teaching on marriage in the Second Reading, it is important to hear the first line: “Be subordinate to one another out of reverence for Christ.” To be subordinate means “to defer to.” This deference is not one-sided. It is mutual. As well, it is grounded in a loving deference and reverence toward God. Just as we serve God, we need to serve one another. In this context, in his exhortation to wives, Paul acknowledges a type of leadership of the husband in a marriage, but goes on to purify and redefine what it means to exercise this in marriage and family: “This role demands of the husband, says St. Paul, that he be conformed to Christ, who loved his Bride, the Church, even to the point of death” (Bergsma, Word of the Lord: Year B, 365). Leadership in the Church and in a family must never be abusive or self-serving, it must be self-sacrificial. In his exhortation to husbands, Paul exhorts them to love their wives and the model is Christ’s love for the Church. The word for love is “agape.” This means that husbands need to prize, cherish, and care for their wives. They need to be affectionate toward them and seek their true good (see Williamson, Ephesians, 165).
Conversing with Christ: Lord Jesus, you have the words of everlasting life. The world does not have these words and yet I am tempted to listen to the noise of the world. The devil does not have these words and yet I am tempted to listen to him. Help me to hear you in the silence of my heart.
Bài Tin Mừng chúa nhật hôm nay chúng ta tiếp tục nghe phần cuối trong chương thứ sáu của Tin Mừng Thánh Gioan. Trong 5 bài Tin Mừng trong 5 Chúa Nhật này chúng ta được nghe Chúa Giêsu dạy chúng ta về bí tích Thánh Thể. Trong phần đầu của bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta đã thấy những người theo Chúa, kể cả những môn đệ của Chúa đã tỏ ra hoài nghi và mất niềm tin ở nơi Chúa vì những gì Ngài đã dạy họ về Bánh Hằng Sống và nghi ngờ về bí tích Thánh Thể của Chúa.
Những lý do đã khiến cho đám đông dân chúng kéo đến và theo Chúa Giêsu là vì việc rao giảng Tin Mừng về ơn cứu độ của Thiên Chúa, vì việc chữa lành các bệnh tật và những phép lạ mà Ngài đã làm trước mặt họ và bởi vì họ nhận ra Ngài là Đấng Messaia, Đấng cứu thế, đấng mà họ đã hằng mong chờ từ lâu. Sự kết thúc của bài giảng của Chúa hôm nay không phải là điều mà mọi người dân thời ấy đang mong đợi. Vì dân chúng Israel vào thời Chúa Jêsus khao khát và mong đợi một Đấng Cứu Thế, đấng sẽ giải thoát họ khỏi sự đô hộ của đế quốc La Mã. Với bài giảng về Bánh hằng Sống của Chúa Giêsu dường như đã làm cho nhiều người ngưỡng mộ Chúa và vì thế mả đã có nhiều người theo Chúa. Không những Chúa Giêsu đã giảng dạy cho họ như là một Đấng có quyền năng, một đấng Messaia, Mà Chúa còn tiết lộ cho họ biết Ngài chính là đấng thiêng liêng có quyền năng Thiên Chúa, Ngài là Con Thiên Chúa. Chúng ta hãy thử nhớ lại lúc khi Chúa Jêsus bị xét xử trước Tòa công luận, Chúa Giêsu đã bị buộc tội phạm thượng vì Ngài dám tuyên xưng mình là Thiên Chúa. Đây là một tội rất nặng đáng bị trừng phạt bởi cái chết và do đó Ngài đã bị đưa đến các quan chức La Mã để lãnh nhặn cái án tử hình.
Hôm nay, khi Chúa nói rằng Ngài là Bánh hằng sống và ai ăn thịt Ngài và uống Máu của Ngài thì sẽ có được cuộc sống vĩnh cửu, những lời Giảng dạy của Chúa Giêsu hôm nay đã làm cho số đông người khó chịu và chính vì thế mà ho không thể chấp nhận tiếp tục theo Chúa, và cũng chính vì thế mà chúng ta được biết là có rất nhiều môn đệ của Chúa đã bỏ Chúa và trở về lối sống cũ của họ, và từ giây phút này, họ không còn đi theo Chúa nữa. Khi nói đến sứ vụ của Chúa Jêsus, chúng ta sẽ nghĩ rằng chắc chắn Chúa Giêsu sẽ có một kết quả thành công mỹ mãn và Ngài sẽ có được hạnh phúc trong sứ vụ rao giảng của Ngài hơn là sự thất bại như chúng ta đã thấy trong bài Tin Mừng hôm nay là có rất nhiều người kể cả các môn đệ đã từng đi theo Ngài cũng đã từ chối lời giảng dạy của Ngài và bỏ Ngài ra đi.
Theo một cách nào đó thì diễn cảnh này chính là một bản kịch nháp cho biết trước là Chúa Giêsu sẽ bị ruồng bỏ, bị phản bội, bị nhiều đau khổ và đã đưa Ngài đến cái chết nhục nhã trên thâđp giá. Khi một số lớn các môn đệ của Ngài đã bỏ Ngài ra đi, phản ứng của Chúa Giêsu lả quay lại mười hai người tông đồ thân cận nhất của Ngài và hỏi họ: "Còn các con nữa, các con không muốn bỏ về sao?” Trong mối quan hệ của chúng ta với Chúa Giêsu, chúng ta có quyền tự do quyết định là chúng ta quyết theo Chúa hay chúng ta bỏ Ngài. Đây là sự tự do mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta được tự do lựa chọn là chúng ta yêu mến Chúa và theo Chúa hay chúng từ bỏ và xa lánh Chúa.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Gioan cho chúng thấy Ông Phêrô đã trả lời câu hỏi đó bằng một lời tuyên xưng Đức tin tuyệt vời, “lạy Thầy, chúng con bỏ thầy, chúng con sẽ theo ai đây? Thầy có những lời đem đến sự sống đời đời. Và chúng con đã tin và xác tín rằng Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa. ” Thay vì coi những lời giảng dạy của Chúa Giêsu là phạm thượng, Ông Phêrô đã xem Chúa Giêsu như là một Đấng Thánh của Thiên Chúa, đấng sẽ dẫn đưa con người chúng ta đến với sự sống đời đời.
Qua bài Tin Mừng và câu nói của ông Phêrô hôm nay, chúng ta hãy nên suy gẫm lời Chúa đã dạy và tự hỏi chính mình xem liệu chúng ta có thể đưa ra câu trả lời tương tự về Chúa Giêsu như thánh Phêrô không. Chúng ta có thể thừa nhận Chúa là người dẫn đưa chúng ta đến sự với sống vĩnh cửu không? Chúng ta có nhận ra Chúa Giêsu là Đấng Thánh của Thiên Chúa, là Chúa, là Đấng Cứu Thế và Đấng Cứu Chuộc của Nhân loại không?
Đi theo Chúa Giêsu bao gồm việc lắng nghe lời dạy của Chúa một cách cẩn thận và nghiêm túc, và suy ngẫm về những lời dạy dỗ của Chúa theo như cách có thể giúp chúng ta trưởng thành trong đức tin của mình. Đôi khi những lời giảng dạy của ngài có vẻ như khó nghe và những lời hứa của ngài dường như khó có thể thực hiện được, nhưng với đức tin, chúng ta có thể hiểu ngay được những lời giảng dạy khó khăn nhất của Chúa, và chúng ta tin rằng “với Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu thế của chúng ta thì mọi sự đều có thể thành sự thực”.
Với Chúa Kitô, bánh và rượu đã trở nên Mình và Máu Linh hồn và Thần tính của Thiên Chúa, tội lỗi được tha thứ trong bí tích Hoà Giải, con người được chữa lành trong bí tích Xức dầu Thánh, chúng ta sẽ có được sức mạnh tràn đầy của Chúa Thánh Thần trong Bí tích Rửa tội và Thêm sức, các ơn gọi được thánh hóa trong Các Bí tích Hôn phối và Truyền chức thánh. Với tất cả những ơn lành Chúa đã ban cho chúng qua qua các bí tích trên, làm sao chúng ta có thể bỏ Chúa ra đi? Đây là một sự lựa chọn và mỗi người chúng ta đều được có tự do lựa chọn là chúng ta theo Chúa hay bỏ Chúa?
Xin Chúa Thánh Thần giúp cho chúng ta biết thành tâm suy gẫm về Tin Mừng hôm nay và chúng ta hãy cảm tạ ơn Chúa về món quà đức tin mà Chúa đã ban cho chúng ta đê chúng ta có thể theo Ngài, Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho những người đã không biết chọn theo Chúa. Xin cho những người này biết mở to đôi mắt và trái tim của họ để ho có thể khám phá ra cái vẻ đẹp của Chúa Kitô và sự sống muôn đời trên nước Thiên Đàng.
The Gospel text for today is the last of a series taken from the sixth chapter of the Gospel of John. We are in the Year of Mark but these last five Sundays are devoted to the Gospel of John. The editors of the Lectionary obviously think that St Mark’s account of the life of Christ needs some supplementing
These five Sunday Gospels have contained the heart of Jesus’ teaching on the Eucharist. In the opening line of today’s text we hear his listeners pressing their incredulity at what he had been telling them about the Eucharist.
Jesus’ response to them is quite simple. He says that his words are spirit and they are life. Those who accept his teaching will find his words to be life enhancing and they will come to a profound faith in the Son. But clearly, as we are told, his explanation of the Eucharist did not find favour with a substantial number of people and at that moment many turned away and stopped following him.
It is often like this in life. We go along with something and keep listening to a particular point of view until we get to a sticking point and then we have to decide whether to accept this new teaching or not. We have to decide whether we will go along with the teacher or whether we will walk away. In the face of something completely new we almost always get to a point where we are faced with such a choice.
This is particularly so in the case of Jesus. He is an enigma and once we get to know about him and the content of his teaching, we find that we have to make a choice. We either go along with him or we walk away.
Of course, this presupposes that we have taken the time to hear about Jesus and to weigh up his teachings. We have to listen carefully to what he has to say and to evaluate it and see whether it is something that will enhance our human life or not.
However, many people in our society live their lives in profound ignorance of Jesus. They know some things about him; that he was a great man, that he performed miracles and that he died on the Cross. But they have never taken the trouble to study his life, they have never understood that belief in him opens the door to eternal life.
Many of them might realise that there is more to Jesus than first meets the eye but they don’t want to know more. They don’t want to enquire too deeply because they feel at some level that they might then be required to make a choice. Such people realise that there is something unsettling about Jesus. They decide to steer clear of him because they recognise that if they get to know him better then they might be required to make some changes to their lives. They prefer to live their lives in ignorance unwilling as they are to make any personal changes.
What this means is that they rarely enter a Church, they never say any prayers and they avoid discussing things such as the meaning of life or whether there is a life after death. Actually, what they end up with is a deep emptiness in their lives, a feeling that something essential is missing but they don’t know precisely what it is.
Once the disbelievers have left Jesus is standing there surrounded only by his Apostles. So, he turns to them and asks if they will leave him too. Peter responds by saying, ‘Lord, who shall we go to? You have the message of eternal life, and we believe; we know that you are the Holy One of God.’
For all his impetuousness and his denials Peter often hits on precisely the right words to express what the other Apostles feel. They have followed Jesus on his travels around Palestine, they have listened to his teachings and while they might not understand him completely, they know that he alone has the message of eternal life.
We are just like those Apostles standing there in the countryside outside Capernaum. We may not be experts on Christ’s teaching, we may not have explored all the doctrines of the Church but we know enough to realise that Jesus is the one who is the key to life’s mysteries. We know that he is the only one who can save us. We understand very well that having a close relationship with him is the most important thing that we have to do in life. Like those Apostles we want to know more, we want to stick with Jesus and to deepen our relationship with him. We know that we cannot walk away; we realise that our true destiny is only to be found in following him; we understand very well that in order to attain eternal life we have to follow in his path and embrace his Gospel of love.
This moment of truth, this point where we must make a decision about Jesus is not something that is simply a one-off event. No, during the course of our lives we are faced with such moments over and over again. There may well have been at a certain point in our lives a time of crisis, a time when we first accepted Christ and chose to follow him. But this fundamental choice has to be frequently faced again, it needs to be constantly renewed and reinforced.
Each time we come to Sunday mass we stand together as a congregation and recite the Creed. When we do this, we are reaffirming our faith in Jesus. When we do this, we are choosing once again to commit our lives to him and all that he stands for. When we do this, we are deciding once again to be his faithful follower.
Reciting the Creed is not therefore just a ritual exercise it is a profound reaffirmation of our faith in Jesus and in the teachings of his Church. When we express our faith in this way we find ourselves united with Peter when he says those most insightful words, ‘Lord, who shall we go to? You have the message of eternal life, and we believe; we know that you are the Holy One of God
Jesus then said to the Twelve, “Do you also want to leave?” Simon Peter answered him, “Master, to whom shall we go? You have the words of eternal life. We have come to believe and are convinced that you are the Holy One of God.” John 6:67–69
These words of Saint Peter present us with the conviction we must have when fidelity to the will of God becomes difficult. God is demanding. He wants everything from us. We will only obtain Heaven once we surrender everything over to the will of the Father and believe all that He has revealed. If we fail to do so before we die, we will need to be purified in Purgatory. There is no way around this. God is a demanding God to the greatest extent possible.
The truth is that this is all good. It is good that God demands complete submission to His perfect will and teaching because these are exactly what is best for us. From time to time, because of our weak and fallen human nature, we can perceive God’s will as too demanding and His teaching as too difficult. Do I really have to forgive everyone completely? Do I really have to lay my life down without reserve? Do I really have to keep the Commandments to perfection? Do I really have to be perfect as the Father in Heaven is perfect? Yes. But as we try to do so, we will experience many temptations to give up, thinking that God’s will is too hard.
Today’s Gospel comes at the end of the beautiful Bread of Life Discourse in which our Lord taught clearly, “Amen, amen, I say to you, unless you eat the flesh of the Son of Man and drink his blood, you do not have life within you.” At the beginning of today’s Gospel, upon listening to Jesus’ new teaching, many of His disciples murmured among themselves saying, “This saying is hard; who can accept it?” This teaching of Jesus is “hard” in the sense that it requires a profound faith to understand completely. But just because something is hard to accept does not mean that we should not accept it.
Peter’s statement quoted above gives us the words we should say whenever we find God’s will or His teaching difficult to accept. When that happens, we must hear Jesus ask us the same question He asked the Twelve: “Do you also want to leave?” Jesus will not try to manipulate us. He will not back down when He sees we are struggling. He will not lessen the requirement of being His faithful follower. Instead, He will give us the freedom to either believe or leave. And when we feel like leaving, we should always remember Peter’s words, “Master, to whom shall we go? You have the words of eternal life. We have come to believe and are convinced that you are the Holy One of God.”
Peter’s statement says all we need to know in the face of any interior conflict of faith. Sure, we could leave our Lord and do our own thing. But where would we go? To embrace the passing pleasures of the world? To what end? If we believe and are convinced that Jesus is the Holy One of God, then no matter how hard, no matter how demanding, no matter how difficult, we must embrace fidelity to God in all things. That act of fidelity, especially when we struggle with some interior conflict, is the key to unlocking the transforming power of God in our lives.
Reflect, today, upon any ways that you have felt God’s will or any of His revealed truths to be difficult and demanding. When you face such an interior challenge, what do you do? If your response is to turn from God and become lax in your fidelity to Him, then reflect upon Peter’s words to Jesus. Make those words your prayer, and let that prayer strengthen your conviction to become an unwavering and faithful follower of God.
My demanding Lord, in Your great love and mercy You require everything of me. You ask me to give You my life in total surrender and service of Your perfect will. When I am weak, give me strength. When I doubt, give me faith. Help me, Lord, to always deepen my resolve and to follow You with complete fidelity. Jesus, I trust in You.
Opening Prayer: Lord God, your Spirit gives true life and your Son speaks the words of eternal life. I believe that you have sent your Son and pour out your Spirit. I do not want to return to my former way of life. I have left behind my old self and put on new life in your Son and Spirit.
1. The Words are Spirit and Life: In his Bread of Life discourse, Jesus insisted three times that the people eat his flesh and drink his blood. The response of the crowds to this is understandable. They said: “This saying is hard; who can accept it?” Like the people of Israel in the desert, who murmured against Moses, the crowds that followed Jesus into the deserted place began to murmur against Jesus. Some of the people began to harden their hearts and refused to believe. John tells us that many of Jesus’ disciples did not accept his teaching on the mystery of the Eucharist and stopped following him. When Jesus confronted Peter and the other Apostles about his teaching and whether or not they would leave him, Peter made his confession of faith. In the Gospel of Matthew, Peter confesses that Jesus is the Messiah and the Son of God. Here, in the Gospel of John, Peter confesses that Jesus is the Holy One of God and that Jesus has the words of eternal life.
2. The Words of Everlasting Life: The primary reason why Jesus lost many of his disciples is found in his statements about eating his flesh and drinking his blood. Certainly, Jesus’ disciples asked themselves questions like how Jesus could give them his flesh for food. “Jesus’ Eucharistic teaching was not like the allegorical Parable of the Sower, where the disciples just needed some explaining. His shocking words about eating his flesh and drinking his blood called for supernatural faith. That is what Jesus meant when he said to those who didn’t believe him: ‘No one can come to me unless it is granted him by the Father’ (John 6:65)” (Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 107). Jesus gave his disciples two keys to understand his words about eating his flesh and drinking his blood. The first key is that Jesus is divine: You cannot understand how Jesus, as the Son of Man, can give his body and blood as food and drink, unless you believe and understand that he, as the Son of Man, has divine power: “It is only through the mystery of Jesus’ divine identity and divine power that he will be able to give his disciples his body and blood under the form of ‘real food’ and ‘real drink’ (John 6:55)” (Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 111). The second key is the mystery of Jesus’ resurrection: Jesus invites his disciples to eat the living flesh of his resurrected body. He indicates that he will be raised up to “life” by the power of the Spirit and then taken up to heaven in the Ascension (see Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 111). Through the Resurrection and Ascension, the body of Jesus is no longer bound by space and time. He can appear when and where he wills and under whatever form he wills. Ultimately, those who left Jesus after this teaching did not understand that he wanted to give them his resurrected body and blood, miraculously present under the veil of bread and wine (see Pitre, Jesus and the Jewish Roots of the Eucharist, 114).
3. Christ Loves His Bride, the Church: In Paul’s teaching on marriage in the Second Reading, it is important to hear the first line: “Be subordinate to one another out of reverence for Christ.” To be subordinate means “to defer to.” This deference is not one-sided. It is mutual. As well, it is grounded in a loving deference and reverence toward God. Just as we serve God, we need to serve one another. In this context, in his exhortation to wives, Paul acknowledges a type of leadership of the husband in a marriage, but goes on to purify and redefine what it means to exercise this in marriage and family: “This role demands of the husband, says St. Paul, that he be conformed to Christ, who loved his Bride, the Church, even to the point of death” (Bergsma, Word of the Lord: Year B, 365). Leadership in the Church and in a family must never be abusive or self-serving, it must be self-sacrificial. In his exhortation to husbands, Paul exhorts them to love their wives and the model is Christ’s love for the Church. The word for love is “agape.” This means that husbands need to prize, cherish, and care for their wives. They need to be affectionate toward them and seek their true good (see Williamson, Ephesians, 165).
Conversing with Christ: Lord Jesus, you have the words of everlasting life. The world does not have these words and yet I am tempted to listen to the noise of the world. The devil does not have these words and yet I am tempted to listen to him. Help me to hear you in the silence of my heart.
No comments:
Post a Comment