Bài Giảng Tin Mừng Chúa nhật thứ Tư Phục Sinh B
Hôm nay, tất mọi người trong Giáo hội Công giáo hiệp nhất với nhau trên khắp thế giới để cầu nguyện cho các ơn gọi trong hàng giáo sĩ, như linh mục và phó tế, hay trong sống đời sống thánh hiến dưới mọi hình thức trong các dòng tu và tu hội hay trong đời sống truyền giáo. Đặc biệt là các bài đọc chúng ta nghe trong Chúa nhật hôm nay rất hài hòa với với ý nghĩa này.
Như
chúng ta đã nhận thất
trong bài Tin Mừng, Chúa Giêsu là vụ Mục Tử Nhân Lành, người đã phó dâng mạng sống Ngài cho chúng ta, là những con chiên của Ngài. Đây là một hình ảnh rất là đẹp đẽ và cao thượng khi chúng ta thấy
một người chăn chiên tốt lành, đã luôn luôn hết mình chăn dắt đàn chiên của
mình.
Tôi
không biết quý ông bà và anh chị em đã bao giờ nhìn
thấy một người chăn cừu thực sự chưa, Nhưng đối với tôi khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng đi chơi
với họ. Tôi nhớ cách đây vài chục năm, gia đình chúng tôi có vài chục con bò, nhưng vì nhà không có nhiều
đất, nên chúng tôi nhiều khi phải thà bò đi lang thang trên các cánh
đồng hoang để cho chúng tự kiếm ăn. Trong các ngày lễ nghĩ
không đi học tôi cũng phải thả bò ra đồng hoang để chúng kiếm ăn và trong những lúc nảy tôi đã từng gặp
và làm quen với đám trẻ chăn bò hay chăn cừu và dê... Công việc chăn
bò của tôi thì quá dễ dàng và nhàn hạ hơn những người bạn chăn cừu hay chăn dê rất nhiều. Tuy nhiên, tôi
không thể tưởng tượng rằng bất kỳ ai trong số những bạn chăn cừu này thực sự dám hy sinh hay dám chết cho những con cừu xù xì đáng ăn thịt của họ.
Tóm lại nếu người chăn cừu phải hy sinh và chết đi vì con cừu ngu dại thì có ích lợi gì cho đàn cừu của họ? Đây chính là một điều khác biệt giữa Chúa Giêsu Kitô với bất cứ một vị thần hay vị lãnh đạo tôn giáo
nào khác, đó là sự sẵn sàng hy sinh mạng sống của Ngài.
Theo truyền thuyết, các vị thần Hy Lạp đã cho thấy là con người có đầy
những sự thích thú, còn các vị thần ở Á châu được cho là những vị thần nhân từ đối với con người, nhưng chỉ có
Thiên Chúa của người Kitô giáo mới dám chết vì con người.
Thánh Augustinô đã nói trong một bài giảng của Ngài là: “chúng ta sẽ đi vào cái chết đời đời, nếu Thiên Chúa không bước vào cuộc sống tạm bợ này của chúng ta. Chúng ta sẽ bị diệt vong trong sự chết vĩnh cửu nếu Chúa Kitô không đến với chúng ta. " Chúa Giêsu chính là Chúa Chiên lành là người chăn chiên nhân hậu và hiền lành, Ngài đã đến thế gian này để chết thay cho chúng ta như Ngài đã nói: “ta thí mạng sống ta vì đàn chiên”. (Jn 10-15) Điều này đối với chúng ta có lẽ không hợp lý, nhưng với tình yêu của Chúa Kitô đối với mỗi người chúng ta, là những con Chiên của Ngài, Ngài luôn đặt chúng ta trên hết và đấy chính là lý do mà Ngài đã chấp nhận sự hy sinh và dám chết cho chúng ta. Như Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu đã nói: “ Vì lẽ này mà Cha yêu mến Ta: ấy là vì Ta thí mạng sống Ta, để rồi lấy lại”. (Jn 10:17)
Thưa quý ÔBACE, cái chết này không phải là sự kết thúc trong sự thất bại, và không ai phải chịu đau khổ hay cùng chết với Ngài đã làm một việc làm hy sinh vô ích. Trong Chúa Giêsu Kitô, cái chết của Ngài đã trở thành một hành động của tình yêu hy sinh và là phương tiện cho sự sống dồi dào. Vì vậy, yêu thương và chăn sóc là việc làm của vị Mục Tử Nhân Lành. Khi Ngài thấy một trong các con chiên của Ngài đi lạc, Ngài sẽ để lại chín mươi chín con được an toàn để đi tìm con chiên đi lạc của Ngài.
Giống như Chúa Giêsu đã làm như trên, những
người đáp ứng ơn gọi trong ơn thiên triệu của họ, họ có nhiệm vụ bảo vệ đức
tin của tất cả mọi người con cái của Thiên Chúa, các giáo hữu của Giáo
hội. Khi họ thấy một người bỏ dạo đi hoang, như con chiên lạc khỏi bầy, họ
đã bị lạc xa và tách rời ra khỏi Thân Thể Chúa Kitô, thì các vị chũ
chăn, các Linh Mục có nghĩa vụ liên hệ với những con chiên lạc bầy này
và đưa họ về với Chúa qua bí tích giải tội để họ được hòa giải với
Thiên Chúa, và với Hội Thánh. Điều này cho mọi người chúng ta biết rằng chúng ta
đều là con cái của Thiên Chúa, chúng ta sẽ sinh hoa trái thiêng liêng. Điều
này cho chúng ta thấy là khi Thiên Chúa Cha cắt tỉa Cây Sự Sống, Ngài sẽ
không loại bỏ những người lạc lối này như loại bỏ những cành cây chết
héo cần được đốt bỏ.
Chúa Giêsu đã nói rằng Ngài biết chiên của
Ngài và chúng biết Ngài. Chúa Giêsu biết chúng ta từng người một, Ngài còn
biết tên riêng của mỗi người chúng ta. Chúa Jêsus cũng nói rằng Ngài còn có
những con chiên khác không thuộc đàn chiên của Ngài. Ngài cũng phải đến với họ
và họ sẽ lắng nghe tiếng Ngài. Do đó, chúng sẽ cùng thuộc chung một bầy, và
chỉ có một chủ chăn.
Khi Chúa Giêsu nói về những con chiên khác của Ngài, Ngài đang ám chỉ đến những người dân ngoại, những người vào thời điểm đó không phải là người dân riêng mà Thiên Chúa đã tuyển chọn trong Cựu Ước. Chúa Giêsu cũng đã đề cập đến tất cả mọi người trên khắp thế giới, bất kể ngôn ngữ, quốc tịch, chủng tộc hay nền văn hóa của họ. Tất cả mọi người đều được mời gọi trở thành một bầy trong bầy chiên của Chúa, và tất cả có cùng một vị Mục tử. Nhờ đức tin nơi Chúa Giêsu Kitô và Bí tích thánh tẩy, tất cả chúng ta đều được sinh ra bởi hạt giống đức tin, và tất cả chúng ta đều thuộc về trong một Thân thể của Đức Kitô. Nhờ Bí tích Thánh tẩy, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau, tất cả đều là con Thiên Chúa.
Mục đích của Ngày Thế giới Cầu nguyện cho các Ơn Thiên triệu hôm nay là dịp Giáo hội công khai thực hiện lời dạy của Chúa Giêsu là “Mùa màng nhiều, thợ gặt ít! Vậy các ngươi hãy xin Chủ mùa sai thợ gặt đồng lúa của Người.” (Mt 9:38; Lc 10: 2). Năm nay Giáo hội đánh dấu Kỷ niệm 61 năm Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn Thiên Triệu. Chúng ta hãy cầu nguyện cho ơn thiên triệu nhất là ơn gọi trong chức vụ Linh mục và phó tế, cũng như ơn thiên triệu trong đời sống tu trì hoặc đời sống thánh hiến dưới mọi hình thức trong các hội dòng nam hay nữ, các tu hội sống tông đồ, và thánh hiến, và nhất là ơn gọi trong đời sống truyền giáo. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho những người trong chúng ta, những vị linh mục và phó tế đang phục vụ trong giáo xứ và trong giáo phận của chúng ta. Chúng ta đừng nên quá ngây thơ về những cuộc tấn công thế tục đối với Giáo Hội và các linh mục của chúng ta. Đức Thánh Cha và các Giám mục của chúng ta thường xuyên bị các phương tiện truyền thông lên án trong việc đem đàn chiên của mình đến và sống với Tin Mừng.
Những
cuộc tấn công này sẽ ngày càng gia tăng lên khi mà thế giới trở nên ít khoan
dung hơn đối với húa
Giêsu Kytô và các môn đệ của Người. Hầu
hết các giám mục và linh mục của chúng ta sẽ không phải chết vì tử vì đạo,
nhưng họ phải luôn sẵn sàng. Và vì thế, chúng ta hãy đến với Đức Maria, mẹ
của Giáo Hội, để cầu khẩn cùng mẹ xin Chúa ban muôn phúc của Ngài
cho tất cả mọi người trong hàng giáo sĩ của giáo hội Chúa Kitô..
My
Homily 4th
Sunday of Easter B,
April 25, 2021.
Today, the Church is united
as one throughout the world to pray for vocations. The purpose of World Day of
Prayer for Vocations is to publicly fulfill the instruction of our
Lord Jesus to pray for vocation as He said in the Gospel: "Pray the Lord
of the harvest to send laborers into his harvest" (Mt 9:38; Lk 10:2). The year (2021) the church marks the 58th Anniversary of the World Day of Prayer for
Vocations. The Church asks us to pray for vocations to the ordained ministries such as
priesthood and diaconate, to religious life or to the consecrated life in all its forms and to the
missionary life. This special day
is in sync with the Scripture readings as we heard “Jesus is the Good Shepherd
who laid down His life for us who are His sheep.”
What a beautiful image when we see a good
shepherd who really cares for his flock.
I don’t know if you’ve ever seen a real
shepherd, for me when I was young, I used to hang out with them. Before
the South VN fell to the Communist, our parents had a couple of dozen cattle in
our farm and because our farm was small, we did not have enough grass to feed
them. So, sometime we had to let our cattle out to the public land nearby to
find grass there and I used to hang out with other boys who shepherded sheep and goats in the area. My cow boy job was much easier and better
than those who cared for the sheep and goats.
However, I
can’t imagine that any of them would actually die in place of their scruffy
sheep, though.
After all, what good is a dead shepherd for the rest of the sheep? This is what distinguishes the Lord Jesus Christ from any other god or religious leader; his readiness to die. The Greek gods found men amusing, and the Asian gods are benevolent or kind to men, but only the Christian God dies for men. St. Augustine said in one of his homilies: “You would have entered death eternally, had he not entered life temporally. You would have perished, had he not come.” Jesus is a shepherd who has come precisely to die, to die in our place as he said: “I will lay down my life for them”.
This is not reasonable, and Jesus’s love for each of us is above and beyond reason. As He said in the Gospel: “this is why the father loves me that I lay my life down, in order to take it up again.” This death is not to end in failure after all, and no one who suffers or dies with Him does so uselessly. In Jesus Christ, death has become an act of love and a means of abundant life. So, loving and caring is the Good Shepherd that when He sees one of His sheep missing, He will leave the ninety-nine who are safe to go and find the missing one. Similar to this, those who answer their vocation calling to Ordained Ministry have a duty to safeguard the faith of the children of God. When they see a lost child, who has been misled away from the Body of Christ, they have an obligation to reach out to this child so he or she may be reconciled with God, and with the Church. This will ensure that every one of us is a child of God. We shall bear spiritual fruits. This will ensure that when God prunes the Tree of Life, He will not remove this child as a dead branch that should be burned.
Jesus said that He knows His own sheep and they know Him. Jesus knows each and every one
of us by our name and we know Him by His first name, Jesus. Jesus also said that He has other sheep that do
not belong to the fold. He must come to them also and
they will listen to His voice.
Consequently, they will be of one flock, and having one Shepherd.
He was referring to all the people throughout the
world, no matter their language, their nationality, their race or their
culture. We all are called to be of one flock, to have one Shepherd. Through
faith in Jesus and the Sacrament of Baptism, we all are born again in Jesus
Christ and belong to the One Body of Christ.
Through the Sacrament of Baptism, we all are children of God. God
the Father loves His Son Jesus because He voluntarily laid down His life for
all of mankind. Jesus laid down His life so He can take it up again.
Equally, God has a special love for all of us, and especially for those who voluntarily give their lives in the service of the Lord Jesus through
the Holy Catholic Church as Priest, Deacon, consecrated religious life
and Missionary life. Even though not all of us lay down our lives by being
called to martyrdom, but all those who embrace the vocation of religious
life are fully aware that their calling may cause them to become martyrs.
Since today is the World Day of Prayers for
Vocations, I would like to take a moment to ask all of us to pray for vocations to the ordained ministries, to the consecrated religious life in all its forms male or female
and to the missionary life.
Today,
in this Mass, we have an 8 years old boy Simon Landauer, who will receive
Jesus, the Eucharist in the first time. we would like to ask you to pray for
him, so he will live close to Jesus and grow strong in faith and who knows, he
may be one of the future priests.
As we continue with the celebration of the Holy
Mass, may our minds be strengthened by the Word of God and the Sacrament of the
Holy Eucharist that we are about to receive. And let’s humbly ask the
Heavenly Father for His grace to shine on our Parish by the power of His Spirit
so we may be blessed with ordained minister vocations
and religious vocations to fruitfully continue the
ministry of our Lord Jesus Christ among His children.
Our Lady, blessed mother of all priests and mother of us all, saint Joseph, pray for us, especially for our priests, deacons in our Parish and our diocese.
4th
Sunday of Easter B,
Jesus said: “I am the good shepherd. A good shepherd lays down his life for the sheep. A hired man, who is not a shepherd and whose sheep are not his own, sees a wolf coming and leaves the sheep and runs away, and the wolf catches and scatters them. This is because he works for pay and has no concern for the sheep.” John 10:11–13
Today, on the Fourth Sunday of Easter, we celebrate Good Shepherd Sunday. It is a day when we reflect upon the tender image of Jesus as the Shepherd of us all. It is also a day set aside to pray for more shepherds within our Church who will shepherd God’s flock with the Heart of Christ.
Our Gospel passage comes from John 10 which, in part, is a commentary on the previous chapter that includes the long and detailed story of the healing of the blind man. Recall that Jesus healed this man who was blind from birth. He did this healing “so that the works of God might be made visible through him.” As a result of this man’s healing, the Pharisees cast the blind man out of the synagogue, not believing that Jesus’ healing was from God. After the man was cast out of the synagogue, Jesus spoke with him again and he professed his deep faith in Jesus, the true Shepherd. The healed blind man said, “I do believe, Lord.” Then he worshiped Jesus. Thus, the greater healing of this man was that he became a member of God’s flock, accepting Jesus as his true Shepherd.
Our Gospel today is Jesus’ commentary upon the actions of the Pharisees in contrast to His own. The Pharisees, as religious leaders, were not shepherds. They were “thieves and robbers” who came to “steal and slaughter and destroy.” Jesus, however, came so that those who listened to His voice “might have life and have it more abundantly.”
The Gospel passage quoted above explains why the Pharisees were not true shepherds. It was because they “work for pay” and have “no concern for the sheep.” Think about that statement as it applies to the Pharisees and their treatment of this man who was blind from birth. First of all, the “pay” that these Pharisees worked for was their own self-importance—a fleeting and worldly reward. They saw themselves as the true teachers and interpreters of the Law and saw anyone who did not follow them as a threat. The Pharisees clearly perceived Jesus as such a threat to them. For that reason, they took their envy out on this humble and simple blind man. They were not shepherds to him. They did not encourage him, support him, point him to God or act in any way as an instrument of God’s grace. Instead, they condemned this innocent and holy man out of their pride.
Though God shepherds us today through His sacred pastors, we are all called to participate in this shepherding of the Good Shepherd in our own unique way. We are called to lead those within our families, at work, at school, within our neighborhoods, social circles and in every other societal context. But too often we imitate these Pharisees by allowing our own selfishness and desire for self-importance to interfere with our ability to put others first and love them with the Shepherd’s heart.
Reflect, today, upon the calling you have received to lay down your life for others in imitation of the Good Shepherd. In order to imitate this love in the Heart of Christ, we must love without seeking love in return. Laying our lives down is an act of sacrificial love that enables us to look only at the needs of those around us. Pride and selfishness must disappear, and the good of the other must become our only goal. Reflect upon how well you do this, and pray that the Good Shepherd will use you to shepherd those in your life who need it the most.
Divine Shepherd, You came to lay down Your life for us all so that we might have life and have it to the fullest. Like the blind man You cured, I profess my belief in You and worship You. Help me to receive and imitate Your love so that I will lay my life down for others, leading them to You, their holy Shepherd. Jesus, my Good Shepherd, I trust in You.
4th
Sunday of Easter B,
Opening Prayer: Lord God, I want to grow and mature as your child. You are my loving Father and know the path I should take to spiritual maturity. It is a path that passes through death to the old self and loving self-offering. Guide me today and grant me your sanctifying Spirit.
Encountering the Word of God
1. Jesus the Good Shepherd: In the Gospel of John, Jesus has just called out the Pharisees for their spiritual blindness (John 9:39-41). The Pharisees have hardened their hearts and refuse to believe in Jesus and cannot see with the spiritual eyes of faith. They are blind guides instead of good shepherds. The backdrop of this conflict between Jesus and the Pharisees is the Feast of Tabernacles, which recalled the exodus from Egypt and the dwelling of the Lord with Israel in the wilderness. The eight-day autumn feast celebrated the fall harvest of grapes and olives, God’s providential care for his people, and looked forward to the day when God would dwell again among his people. Jesus is the fulfillment of the Feast of Tabernacles: he is God Incarnate who truly dwells among and in his people. Jesus reprimands the Pharisees, just as Ezekiel 34 reprimanded Israel’s false shepherds (34:1-10). Jesus fulfills the promises of Ezekiel 34 that one day the Lord himself will shepherd his people (34:11-16) and also that his servant David will be appointed the one shepherd of his people (34:23). “In claiming to be the Good Shepherd, Jesus is assuming the mantle of both the Lord and David, the two of whom, Ezekiel prophesied, would constitute the one shepherd of Israel in the latter days” (John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year B, p. 130). What Jesus adds to the prophecy is that, as the divine and royal Good Shepherd, he will lay down his life for us, the sheep of the one flock.
2. Jesus the Cornerstone
as the Way of Salvation: Just
as the Pharisees hardened their hearts when Jesus healed the blind man during
the Feast of Tabernacles, the Sanhedrin, in the First Reading, have hardened
their hearts when Peter and John healed the lame man in the name of Jesus.
Instead of praising God for the miracle worked through the Apostles of Jesus,
the members of the Sanhedrin consider Jesus to be a scandal and a stumbling
block. Peter quotes Psalm 118:22 and proclaims that the stone the builders
rejected has become the cornerstone. Jesus is the cornerstone of the New Temple
of God. Jesus, the Good Shepherd and the Cornerstone of God’s Temple, is the
only way to salvation. Jesus became our savior through suffering, offering his
life for his sheep, and being rejected by the leaders of Israel.
3. Growing up as Children
of God: Salvation is not just
being saved from eternal death, but involves becoming a part of God’s family.
Through Baptism we are freed from original sin and begin our Christian lives as
spiritual infants. As children of God (1 John 3:1-2), we are called to grow to
spiritual maturity. Salvation, then, entails being conformed to the image of
God’s Son (see Romans 8:29). And this means sharing in Jesus’ suffering
(Philippians 3:8-11). We attain spiritual perfection and holiness through
sacrifice and suffering offered in communion with Jesus.
Conversing with
Christ: Lord Jesus, I will
strive each day to conform my life to yours. I know that suffering with you
leads to glory with you. When life is difficult or I fail to love, renew my
resolve to set out once again toward you and the Father, guided by your Holy
Spirit.
Living the Word of
God: In prayer, discern where
you are in your spiritual growth. If you see spiritual immaturity, what are the
areas you most need to work on with God’s grace? Dedicating more and better
time to prayer and meditation? Humbly serving others? Glorifying God in your
words and actions? Caring for a family member? Encouraging my children in their
faith? If you see
spiritual growth, are you thankful to God or in danger of becoming prideful?
Where is God leading you to grow in your spiritual life?
Hôm nay, tất mọi người trong Giáo hội Công giáo hiệp nhất với nhau trên khắp thế giới để cầu nguyện cho các ơn gọi trong hàng giáo sĩ, như linh mục và phó tế, hay trong sống đời sống thánh hiến dưới mọi hình thức trong các dòng tu và tu hội hay trong đời sống truyền giáo. Đặc biệt là các bài đọc chúng ta nghe trong Chúa nhật hôm nay rất hài hòa với với ý nghĩa này.
Thánh Augustinô đã nói trong một bài giảng của Ngài là: “chúng ta sẽ đi vào cái chết đời đời, nếu Thiên Chúa không bước vào cuộc sống tạm bợ này của chúng ta. Chúng ta sẽ bị diệt vong trong sự chết vĩnh cửu nếu Chúa Kitô không đến với chúng ta. " Chúa Giêsu chính là Chúa Chiên lành là người chăn chiên nhân hậu và hiền lành, Ngài đã đến thế gian này để chết thay cho chúng ta như Ngài đã nói: “ta thí mạng sống ta vì đàn chiên”. (Jn 10-15) Điều này đối với chúng ta có lẽ không hợp lý, nhưng với tình yêu của Chúa Kitô đối với mỗi người chúng ta, là những con Chiên của Ngài, Ngài luôn đặt chúng ta trên hết và đấy chính là lý do mà Ngài đã chấp nhận sự hy sinh và dám chết cho chúng ta. Như Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu đã nói: “ Vì lẽ này mà Cha yêu mến Ta: ấy là vì Ta thí mạng sống Ta, để rồi lấy lại”. (Jn 10:17)
Thưa quý ÔBACE, cái chết này không phải là sự kết thúc trong sự thất bại, và không ai phải chịu đau khổ hay cùng chết với Ngài đã làm một việc làm hy sinh vô ích. Trong Chúa Giêsu Kitô, cái chết của Ngài đã trở thành một hành động của tình yêu hy sinh và là phương tiện cho sự sống dồi dào. Vì vậy, yêu thương và chăn sóc là việc làm của vị Mục Tử Nhân Lành. Khi Ngài thấy một trong các con chiên của Ngài đi lạc, Ngài sẽ để lại chín mươi chín con được an toàn để đi tìm con chiên đi lạc của Ngài.
Khi Chúa Giêsu nói về những con chiên khác của Ngài, Ngài đang ám chỉ đến những người dân ngoại, những người vào thời điểm đó không phải là người dân riêng mà Thiên Chúa đã tuyển chọn trong Cựu Ước. Chúa Giêsu cũng đã đề cập đến tất cả mọi người trên khắp thế giới, bất kể ngôn ngữ, quốc tịch, chủng tộc hay nền văn hóa của họ. Tất cả mọi người đều được mời gọi trở thành một bầy trong bầy chiên của Chúa, và tất cả có cùng một vị Mục tử. Nhờ đức tin nơi Chúa Giêsu Kitô và Bí tích thánh tẩy, tất cả chúng ta đều được sinh ra bởi hạt giống đức tin, và tất cả chúng ta đều thuộc về trong một Thân thể của Đức Kitô. Nhờ Bí tích Thánh tẩy, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau, tất cả đều là con Thiên Chúa.
Mục đích của Ngày Thế giới Cầu nguyện cho các Ơn Thiên triệu hôm nay là dịp Giáo hội công khai thực hiện lời dạy của Chúa Giêsu là “Mùa màng nhiều, thợ gặt ít! Vậy các ngươi hãy xin Chủ mùa sai thợ gặt đồng lúa của Người.” (Mt 9:38; Lc 10: 2). Năm nay Giáo hội đánh dấu Kỷ niệm 61 năm Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn Thiên Triệu. Chúng ta hãy cầu nguyện cho ơn thiên triệu nhất là ơn gọi trong chức vụ Linh mục và phó tế, cũng như ơn thiên triệu trong đời sống tu trì hoặc đời sống thánh hiến dưới mọi hình thức trong các hội dòng nam hay nữ, các tu hội sống tông đồ, và thánh hiến, và nhất là ơn gọi trong đời sống truyền giáo. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho những người trong chúng ta, những vị linh mục và phó tế đang phục vụ trong giáo xứ và trong giáo phận của chúng ta. Chúng ta đừng nên quá ngây thơ về những cuộc tấn công thế tục đối với Giáo Hội và các linh mục của chúng ta. Đức Thánh Cha và các Giám mục của chúng ta thường xuyên bị các phương tiện truyền thông lên án trong việc đem đàn chiên của mình đến và sống với Tin Mừng.
After all, what good is a dead shepherd for the rest of the sheep? This is what distinguishes the Lord Jesus Christ from any other god or religious leader; his readiness to die. The Greek gods found men amusing, and the Asian gods are benevolent or kind to men, but only the Christian God dies for men. St. Augustine said in one of his homilies: “You would have entered death eternally, had he not entered life temporally. You would have perished, had he not come.” Jesus is a shepherd who has come precisely to die, to die in our place as he said: “I will lay down my life for them”.
This is not reasonable, and Jesus’s love for each of us is above and beyond reason. As He said in the Gospel: “this is why the father loves me that I lay my life down, in order to take it up again.” This death is not to end in failure after all, and no one who suffers or dies with Him does so uselessly. In Jesus Christ, death has become an act of love and a means of abundant life. So, loving and caring is the Good Shepherd that when He sees one of His sheep missing, He will leave the ninety-nine who are safe to go and find the missing one. Similar to this, those who answer their vocation calling to Ordained Ministry have a duty to safeguard the faith of the children of God. When they see a lost child, who has been misled away from the Body of Christ, they have an obligation to reach out to this child so he or she may be reconciled with God, and with the Church. This will ensure that every one of us is a child of God. We shall bear spiritual fruits. This will ensure that when God prunes the Tree of Life, He will not remove this child as a dead branch that should be burned.
Our Lady, blessed mother of all priests and mother of us all, saint Joseph, pray for us, especially for our priests, deacons in our Parish and our diocese.
Jesus said: “I am the good shepherd. A good shepherd lays down his life for the sheep. A hired man, who is not a shepherd and whose sheep are not his own, sees a wolf coming and leaves the sheep and runs away, and the wolf catches and scatters them. This is because he works for pay and has no concern for the sheep.” John 10:11–13
Today, on the Fourth Sunday of Easter, we celebrate Good Shepherd Sunday. It is a day when we reflect upon the tender image of Jesus as the Shepherd of us all. It is also a day set aside to pray for more shepherds within our Church who will shepherd God’s flock with the Heart of Christ.
Our Gospel passage comes from John 10 which, in part, is a commentary on the previous chapter that includes the long and detailed story of the healing of the blind man. Recall that Jesus healed this man who was blind from birth. He did this healing “so that the works of God might be made visible through him.” As a result of this man’s healing, the Pharisees cast the blind man out of the synagogue, not believing that Jesus’ healing was from God. After the man was cast out of the synagogue, Jesus spoke with him again and he professed his deep faith in Jesus, the true Shepherd. The healed blind man said, “I do believe, Lord.” Then he worshiped Jesus. Thus, the greater healing of this man was that he became a member of God’s flock, accepting Jesus as his true Shepherd.
Our Gospel today is Jesus’ commentary upon the actions of the Pharisees in contrast to His own. The Pharisees, as religious leaders, were not shepherds. They were “thieves and robbers” who came to “steal and slaughter and destroy.” Jesus, however, came so that those who listened to His voice “might have life and have it more abundantly.”
The Gospel passage quoted above explains why the Pharisees were not true shepherds. It was because they “work for pay” and have “no concern for the sheep.” Think about that statement as it applies to the Pharisees and their treatment of this man who was blind from birth. First of all, the “pay” that these Pharisees worked for was their own self-importance—a fleeting and worldly reward. They saw themselves as the true teachers and interpreters of the Law and saw anyone who did not follow them as a threat. The Pharisees clearly perceived Jesus as such a threat to them. For that reason, they took their envy out on this humble and simple blind man. They were not shepherds to him. They did not encourage him, support him, point him to God or act in any way as an instrument of God’s grace. Instead, they condemned this innocent and holy man out of their pride.
Though God shepherds us today through His sacred pastors, we are all called to participate in this shepherding of the Good Shepherd in our own unique way. We are called to lead those within our families, at work, at school, within our neighborhoods, social circles and in every other societal context. But too often we imitate these Pharisees by allowing our own selfishness and desire for self-importance to interfere with our ability to put others first and love them with the Shepherd’s heart.
Reflect, today, upon the calling you have received to lay down your life for others in imitation of the Good Shepherd. In order to imitate this love in the Heart of Christ, we must love without seeking love in return. Laying our lives down is an act of sacrificial love that enables us to look only at the needs of those around us. Pride and selfishness must disappear, and the good of the other must become our only goal. Reflect upon how well you do this, and pray that the Good Shepherd will use you to shepherd those in your life who need it the most.
Divine Shepherd, You came to lay down Your life for us all so that we might have life and have it to the fullest. Like the blind man You cured, I profess my belief in You and worship You. Help me to receive and imitate Your love so that I will lay my life down for others, leading them to You, their holy Shepherd. Jesus, my Good Shepherd, I trust in You.
Opening Prayer: Lord God, I want to grow and mature as your child. You are my loving Father and know the path I should take to spiritual maturity. It is a path that passes through death to the old self and loving self-offering. Guide me today and grant me your sanctifying Spirit.
1. Jesus the Good Shepherd: In the Gospel of John, Jesus has just called out the Pharisees for their spiritual blindness (John 9:39-41). The Pharisees have hardened their hearts and refuse to believe in Jesus and cannot see with the spiritual eyes of faith. They are blind guides instead of good shepherds. The backdrop of this conflict between Jesus and the Pharisees is the Feast of Tabernacles, which recalled the exodus from Egypt and the dwelling of the Lord with Israel in the wilderness. The eight-day autumn feast celebrated the fall harvest of grapes and olives, God’s providential care for his people, and looked forward to the day when God would dwell again among his people. Jesus is the fulfillment of the Feast of Tabernacles: he is God Incarnate who truly dwells among and in his people. Jesus reprimands the Pharisees, just as Ezekiel 34 reprimanded Israel’s false shepherds (34:1-10). Jesus fulfills the promises of Ezekiel 34 that one day the Lord himself will shepherd his people (34:11-16) and also that his servant David will be appointed the one shepherd of his people (34:23). “In claiming to be the Good Shepherd, Jesus is assuming the mantle of both the Lord and David, the two of whom, Ezekiel prophesied, would constitute the one shepherd of Israel in the latter days” (John Bergsma, The Word of the Lord: Reflections on the Sunday Mass Readings for Year B, p. 130). What Jesus adds to the prophecy is that, as the divine and royal Good Shepherd, he will lay down his life for us, the sheep of the one flock.
No comments:
Post a Comment