Bài giảng Chúa Nhật 30 Thường Niên Năm B
Vào năm 1968, đúng Tết
Nguyên Đán của Việt Nam, lực lượng vũ trang và đạc công hạng
nặng của Cộng sản Bắc Việt đã tấn công hầu hết các thành phố của miền Nam Việt Nam và giết chết nhiều người vô tội.
Và sau sự kiện này, tất cả học sinh trung học nam từ 18 tuổi trở lên đều bị bắt
đi nghĩa vụ quân sự.
Thật không may, người
bạn thân nhất của tôi trong lớp đã bị bắt đi nghĩa vụ quân sự trước khi tốt
nghiệp. Sau 9 tháng huấn luyện cơ bản và trường kỹ thuật quân đội, ang ta
được điều đến đóng đồn
gần nhà trong trại sửa chữa trọng pháo. Anh ta nghĩ rằng mình sẽ an toàn trong căn
cứ với kỹ năng kỹ thuật của mình. Nhưng một năm sau, anh ta và một nhóm trong
nhóm sĩ quan trong đồn được gọi đi đến địa điểm
sửa trọng pháo và trên đườn chiếc xe
jeep đã gặp mìn và phát nổ. Tất cả các thành viên trong nhóm của
anh ta đều thiệt mạng và anh ta là người duy nhất sống sót nhưng bị thương quá nặng và mất cả hai mắt. Sau nhiều năm nằm viện, chúng tôi đã đến thăm
anh ta tại nhà. Chúng tôi đã thấy điều gì đó khác biệt ở nơi anh ta. Anh có vẻ hạnh phúc hơn và yêu cuộc
sống của mình hơn trước.
Trong các bài đọc trong thánh lễ hôm nay, chúng ta thấy được sự bí ẩn của nỗi
thống khổ của con người. Tại sao một số người lại bị tước mất khả năng sử dụng
giác quan, như Bartimaeus, người mù trong Phúc âm hôm nay?
Những người khác bị mất khả năng sử dụng chân
tay hoặc trải qua tình trạng suy yếu của một cơ quan trong cơ thể. Và mặc dù
chúng ta có phương thuốc chữa trị nhiều căn bệnh, nhưng những căn bệnh mới vẫn
liên tục xuất hiện như các thứ bệnh mới
hay dịch Covid 19….
Tại sao vậy? Tại sao
con người chúng ta phải chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy? Rõ ràng là
chúng ta không có câu trả lời cho vấn đề đau khổ hay khổ sở này.
Đây là một trong những câu hỏi có trọng tâm trong Kinh thánh và là một trong những bí ẩn lớn nhất của đức
tin chúng ta. Sách Giáo lý Công giáo có nói một điều thú vị để diễn tả về bệnh tật
của con người. Sau
đây là những gì Sách Giáo lý Công giáo nói: "Bệnh tật có thể dẫn đến đau
khổ, tự luyến, đôi khi thậm chí còn đem đến ncho
chúng ta sự tuyệt vọng và
nổi loạn chống lại Chúa. Nó cũng có thể khiến một người trưởng thành hơn, giúp
anh ta nhận ra trong cuộc sống của mình là những gì không cần thiết để anh ta có thể
hướng đến những gì là thiết yếu. Bệnh tật thường khơi dậy sự tìm kiếm Chúa và
quay trở về với Người." (1501) Chúng ta có thể thấy điều này ở người bạn
của tôi đã nói trên và ở nơi anh Bartimaeus trong Phúc âm. Họ có thể đã đầu
hàng sự tự thương hại và tuyệt vọng. Thay vào đó, Bartimaeus, người đàn ông
trong Phúc âm đã nghe về Chúa Giêsu thành Nazareth và kêu lên với Chúa Giêsu,
"Lạy Chúa Giêsu, Con vua David, xin thương xót tôi." Như Sách Giáo lý
đã nói, "Rất thường xuyên, bệnh tật khơi dậy sự tìm kiếm Thiên
Chúa..." Bartimaeus cho thấy rằng đau khổ có thể giúp một người nhận ra
điều gì là thiết yếu trong cuộc sống của mình và hướng đến điều đó.
Chúng
ta đã thấy điều đó trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta ở khắp mọi nơi, đặc
biệt là ở các nước thế giới thứ ba. Tất nhiên, ở khắp mọi nơi trên thế giới,
chúng ta có thể thấy nhiều người đau khổ. Nhưng không phải tất cả đều tiêu cực.
Nỗi đau khổ của bạn tôi gợi lên lòng trắc ẩn và sự đoàn kết. Và ở nơi chính người bạn tôi, chúng ta có thể thấy đức tin và sự
trưởng thành vượt xa tuổi tác của anh. Đôi khi, con cái chúng ta, những người
đã được ban cho mọi lợi thế, lại thiếu những điều quan trọng hơn đó. Nỗi đau
khổ; đến với mọi cuộc đời, bất kể thế nào; có thể đánh thức chúng ta với những
gì thực sự quan trọng.
Giống như Bartimaeus
trong Phúc âm hôm nay, chúng ta cần cảm nhận được cách tiếp cận của Chúa Giêsu,
kêu cầu Người, trò chuyện với Đấng có thể chữa lành chúng ta, nói với Người
điều chúng ta thực sự mong muốn. Có lẽ chúng ta cũng sẽ nghe những lời đẹp đẽ
đó, "Anh hãy về đi, Đức tin của anh đã cứu anh. "Hôm nay
chúng ta cử hành Chúa Nhật Truyền giáo Thế giới. Đây là thời điểm để chúng ta
tôn vinh cuộc sống của mình với tư cách là người Công giáo thông qua lời kêu
gọi đặc biệt mà chúng ta đã nhận được khi chịu phép Rửa tội để trở thành những
nhà truyền giáo. Nó cũng nhắc nhở chúng ta về việc mà các nhà truyền giáo khi mang thông điệp
cứu rỗi của Chúa Kitô đến với tất cả mọi người ở mọi vùng đất nước.
Tin Mừng hôm nay rất
phù hợp để tiết lộ niềm vui thay đổi cuộc sống có thể đến với chúng ta với tư
cách là những người theo Chúa và Đấng Cứu Chuộc của chúng ta. Chúng ta gặp Chúa
Giêsu khi Người đang đi cùng các môn
đệ và một đám đông muốn ở lại với Người càng lâu càng tốt. Họ đi ngang qua một
người đàn ông mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường. Rõ ràng, anh ta đã được nghe về thông điệp và phép lạ của Chúa Giêsu;
Vì vậy, anh ta hét lên, thừa nhận Chúa Giêsu là Con vua Đa-vít và cầu xin Người
thương xót. Mọi người cố gắng ngăn cản,
bắt anh ta im lặng; nhưng sau cùng, anh ta lại la hét lớn hơn và
làm mọi người khó chịu và anh càng cố gắng thu
hút sự chú ý của Chúa Giêsu. Nhưng Chúa Giêsu nghe thấy Bartimaeus và bảo những
người bên cạnh đem anh ta đến với Chúa. “Người
mù vứt áo choàng, đứng phắt dậy, đến cùng Đức Giêsu. Đức Giêsu bảo anh ta… ‘Anh
muốn tôi làm gì cho anh?’ Người mù trả lời Đức Giêsu: ‘Thưa Thầy, tôi muốn được
sáng mắt.’ Đức Giêsu bảo anh ta: ‘Hãy đi đi, đức tin của anh đã cứu anh.’ Ngay lập tức,
anh ta được sáng mắt và đi theo Người” (Mc 10:50-52)
Người đàn ông này, một
người ăn xin mù lòa, hẳn mọi người chung
quang chẳng coi anh ta là gì đối
với những người hàng xóm của anh ta anh chỉ
lả kẻ đáng thương, nhưng
anh ta lại có thể nhìn rõ hơn nhiều người đi theo Chúa Giêsu. Anh ta đã tin
rằng Chúa Giêsu là Đấng Mêsia và tin cậy nơi Chúa Anh tin Chúa
sẽ chữa lành chứng mù của mình. Cách người mù anh ta nhảy lên chạy đến với Chúa
Giêsu. Anh ta bỏ cả chiếc áo choàng, gia tài của anh đến
với Chúa Giêsu. Sau khi người mù được sáng mắt chúng ta thấy anh ta vui mừng biết bao, không những anh ta chỉ vui mừng vì mắt anh ta được mở ra mà
còn nhận được đức tin sống động của mình.
Không giống như nhiều người trong chúng ta là những người tin, anh ta không
ngần ngại bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách hân hoan. Chúng ta hãy sẵn sàng
thể hiện đức tin của mình vào Đấng Kitô, Đấng chữa lành chứng mù lòa tâm linh một cách vui vẻ như Bartimaeus để cả
thế giới được nhìn
thấy.
Homily for 30th Sunday in Ordinary Times Year
B
In 1968 on Vietnam’s New Year, the North Vietnamese
Communists heavy forces attacked most of South Vietnam cities and killed many
innocent people. And after this event, all male high school students who were
18 years old or older were drafted to serve the war.
Unfortunately,
my best friend in my class was drafted before his graduation. After 9 months of
basic training, and technical school, he was sent to station
close to his home. He thought he will be safe in the base with his technical
skills. But a year later, he and a
group of his team went out in a jeep to fix the artillery gun and the jeep exploded on land mine. All of his team members died. He
was the only one surviving but severely wounded and lost both of his eye’s sight.
After
years in the hospital, we went to visit him at his house. We had seen something
different in him. He seems to be happier
and loves his life more than before. In our Scripture readings today, we see
the mystery of human affliction. Why are some deprived of the use of sense,
like Bartimaeus, the blind man in today's Gospel?
Others
lack the use of a limb or experience the failure of a bodily organ. And even
though we have remedies for many diseases, new afflictions keep appearing such
as Covid 19….
Why
is this? Why do we humans suffer such terrible things? Obviously, we do not
have the answer to the problem of pain and suffering. It is one of the central
questions in the Bible and one of the greatest mysteries of our faith. The
Catechism of the Catholic Church has something interesting to say about human
illness.
Here
is what the Catechism of the Catholics says: "Illness can lead to
anguish, self-absorption, sometimes even despair and revolt against God. It can
also make a person more mature, helping him discern in his life what is not
essential so that he can turn toward that which is. Very often illness provokes
a search for God and a return to him." (1501) We can see this
in my friend and in Bartimaeus in the Gospel. They could have given themselves
up to self-pity and despair. Instead, Bartimaeus
the man in the Gospel heard about Jesus of Nazareth and cried out to Jesus,
"Jesus, Son of David, have pity on me." As the Catechism says, "Very often
illness provokes a search for God..." Bartimaeus shows that affliction can
help a person discern in his life what is essential and turn to that which is.
We have seen that in
our daily life everywhere, especially in the third world countries. Of course,
everywhere in the world we could see many suffering people. But it is not all
negative. My friend’s affliction elicits compassion and solidarity. And in my
friend, himself, we can see faith and maturity beyond his years. Sometimes our children, who have been given
every advantage, lack those more important things. Affliction; which comes to every life, no
matter what; can awaken us to what truly counts.
Like
Bartimaeus in today's Gospel, we need to sense Jesus' approach, cry out to Him,
have a conversation with the One who can heal us, tell Him what we really
desire. Perhaps we too will hear those beautiful words, "Go your way. Your
faith has saved you. “Today we
celebrate World Mission Sunday. It is the time for us to honor our life as
Catholics through the special call we received at Baptism to be missionaries. It
also reminds us of the service offered by the Church’s missionaries in bearing
Christ’s message of salvation to all people in all lands.
The
Gospel today is wonderfully appropriate in revealing the life-changing joy that
can come to us as followers of our Lord and Redeemer. We meet Jesus as He is
traveling with His disciples and a crowd of people who want to stay in His
company as long as possible. They pass a blind man sitting by the side of the
road begging. Obviously, he has already heard of Jesus’ message and miracles; So,
he shouts out, acknowledging Jesus as the Son of David and asking for His pity.
The people try to quiet him; after all, he is loud and annoying and trying to
get Jesus’ attention. But Jesus hears Bartimaeus and tells the others to send
him forward. “The blind man threw aside his cloak, sprang up, and came to
Jesus. Jesus said to him… ‘What do you want Me to do for you?’ The blind man
replied to Jesus, ‘Master, I want to see.’ Jesus told him, ‘Go on your way;
your faith has saved you.’ Immediately he received his sight and followed Him
on the way” (Mk 10:50-52)
This
man, a blind beggar, would have been of little account to his neighbors, yet he
was able to see more clearly than many who followed Jesus. He already believed
that Jesus was the Messiah and trusted Him to cure his blindness. The way he
jumped up to run to our Lord Jesus and then instantly followed Jesus when he
received his sight tells us that just how much this blind man rejoiced, not
only in having his eyes opened, but also in his faith. Unlike many of us who believe, he did not hesitate to express his
gratitude with exuberance. Let us willingly show our belief in the Christ who
heals spiritual blindness as joyfully as Bartimaeus for all the world to see.
Homily for 30th Sunday in Ordinary Times Year
B
As Jesus was leaving Jericho with
his disciples and a sizable crowd, Bartimaeus, a blind man, the son of Timaeus,
sat by the roadside begging. On hearing that it was Jesus of Nazareth, he began
to cry out and say, “Jesus, son of David, have pity on me.” Mark 10:46–47
Imagine the
humiliation you might experience if your only way to survive each day was to
sit on the side of the road and beg. As a blind man at that time, Bartimaeus
was not able to work and support himself. Many saw his blindness as a curse
from God and the result of his sin or the sins of his parents. He would have
been treated as an outcast of society and as a burden to his family and
community. Thus, the mental and emotional trauma a blind person experienced at
that time would have been just as difficult to deal with as the physical
blindness itself.
The symbolism in this
story is extraordinary and teaches us many things about our Christian journey.
First, we must strive to identify with Bartimaeus’ humility and weakness. On a
spiritual level, we are all blind and, in our fallen natural state, we are
spiritual outcasts. This means that we cannot attain Heaven by ourselves.
Bartimaeus is a symbol of our fallen natural state. We need to humble ourselves
every day and see ourselves as people in dire need who are incapable of saving
our own souls.
Bartimaeus is also a
symbol of what we must do in order to be drawn out of the blindness and misery
we experience in life. The moment he heard that Jesus was walking by, he cried
out for mercy. But he didn’t just cry out to our Lord. He did so with perseverance.
The people who heard him crying out rebuked him and told him to stop. But their
rebukes only led him to be more fervent in his prayer. Also, it appears that
Jesus ignored him at first. Why would Jesus do that? It certainly wasn’t
because Jesus didn’t care. It was because our Lord knew that Bartimaeus would
persevere and He wanted him to do so. Jesus wanted Bartimaeus’ prayer to become
more resolute, and it did.
The prayer of
Bartimaeus must become the way we pray. It is very easy to become discouraged
in life and to lose hope. When that happens, our prayer becomes weak and
ineffective. At times, we will experience many other temptations to give up on
prayer. The rebukes by the crowd are a symbol of the many temptations we will
experience to give up on prayer. When those temptations come, we must double
our effort and strengthen our resolve. Jesus’ silence at first must also be
seen as an invitation to pray with greater faith. If we pray and feel as though
God is not listening, we must know that God does hear us and His initial
silence is His way of inviting us closer and to a deeper level of faith and
prayer.
When Jesus stopped
and told the disciples to bring Bartimaeus to Him, Bartimaeus immediately got
up, threw off his cloak and went to our Lord. His cloak is a symbol of
everything we need to shed in life that keeps us from immediately and quickly
responding to the promptings of grace. Though there is nothing wrong with
having a cloak, in that moment it was a slight hindrance to his prompt response
to Jesus. So also with us; we must be ready and willing to eliminate anything
that keeps us from responding to God the moment He calls to us.
Finally, Bartimaeus’ prayer was
perfect. “Master, I want to see.” Spiritually speaking, we must work to foster
the deepest desire to see God, to see our Lord. If we desire the gift of faith,
the ability to see spiritual truths and understand them, then our Lord will
answer that prayer. Our Lord will also say to us, “Go your way; your faith has
saved you.”
Reflect, today, upon
this poor blind beggar, Bartimaeus. See in his humble soul a model of how you
must see yourself and of how you must pray. Observe the humility of your fallen
state, the isolation you experience from your sin, and the perseverance you
need to have in prayer. Follow the example of Bartimaeus, and our Lord will
remove the blindness of your heart so that you can follow Him more fully every
day.
My healing Lord, by myself I am
weak, a beggar and a sinner. My only hope is to cry out to You in my need and
to do so with much zeal. Please do restore my sight, dear Lord. Heal me and
help me to see You so that I can follow You wherever You lead. Jesus, I trust
in You.
Homily for 30th Sunday in Ordinary Times Year
B
Opening Prayer: Lord God,
I was blind, but now I see. You have washed away my blindness in the Sacrament
of Baptism. I have been enlightened by the light of your grace. I see with eyes
of faith. May I never lose this spiritual vision!
Encountering the Word of God
1. I Want to See: Mark
records two healings of the blind that act like bookends to an important
section in his Gospel (Mark 8:22-10:52). The first healing (Mark 8:22-26) took
place in Bethsaida of Galilee, at the beginning of Jesus’ final journey to
Jerusalem, and was gradual; the second healing happened in Jericho, at the end
of his journey, and was instantaneous. This is symbolic of the journey of
Jesus’ disciples and their gradual healing from spiritual blindness. “Although
Jesus has been teaching them all along ‘the way,’ at this point their vision is
still only partial; they do not yet grasp who Jesus is and what it means to
follow him. Only after the resurrection will their eyes be fully open”
(Healy, The Gospel of Mark, 216). Our faith in Jesus needs to grow
throughout our lives and deepen as we walk with Jesus. In heaven, our faith in
God will give way to the vision of God.
2. I Will Gather Them with the
Blind from the Nations: In the First Reading, Jeremiah prophesies the
restoration of Israel. Here, Israel refers to the ten northern tribes who were
destroyed and exiled by the Assyrians in 722 B.C. Israel is also called
“Ephraim,” which was the leading tribe of Israel and held the capital city of
Israel. A century or so after Israel’s destruction, Jeremiah proclaims that God
has not forgotten Israel and that the Lord will gather them from the ends of
the world. This ingathering of Israel from exile includes the blind and the lame.
And so, when Jesus cures a blind man at the beginning and end of his journey to
Jerusalem, he is fulfilling the prophecy of Jeremiah. Israel is the first
nation among the family of nations to enter into a covenant of kinship with the
Lord. Therefore, they are the “first-born” (Jeremiah 31:9). Jesus, however,
will send his apostles out to all the nations to gather them into God’s family.
In a way, the first gradual healing of blindness in Israel symbolizes Jesus’
mission among his people, while the second instantaneous healing of Bartimaeus
in Jericho symbolizes the ingathering of Israel from among the nations
accomplished by Jesus’ apostles. “Bartimaeus” means “son of Timaeus,” and
“Timaeus” was a Greek name. “The very form of the name is testimony to the
exile of Israel among the nations, where they took on foreign names from the
cultures among which they were scattered” (Bergsma, The Word of the
Lord: Year B, 453).
3. The High Priesthood of
Jesus: Faith enables us to see Jesus as our Great High Priest. The
high priesthood of Jesus far surpasses the high priesthood of the sons of
Aaron. There are many parallels between the two high priesthoods. The Aaronic
high priest acted as a mediator between God and humanity and offered
sacrifices. Just as the Aaronic high priest was taken from among men and
appointed a high priest by God, Jesus assumed our human nature and dwelled
among us and was appointed as our high priest by God (Hebrews 5:6). Jesus wasn’t
a descendant of Aaron, but was the Son of God and the Son of David. The Aaronic
high priest represented the people before God and offered animal sacrifices on
their behalf. Jesus was made perfect by offering himself as a sacrifice and, as
our savior, was proclaimed high priest by God (Hebrews 5:9-10). The Aaronic
high priest was able to be patient with the ignorant and erring because he was
beset by weakness. Jesus, the Melchizedekian high priest, is patient with us
because he lived among us and learned obedience from his sufferings (Hebrews
5:7-8). While the Aaronic high priest had to offer animals as sin offerings for
himself, Jesus, the innocent Lamb and Son of God, did not have to offer up
something for his own sins and failings.
Conversing with Christ: Lord Jesus, faithful and merciful high priest, intercede for me before the Father. Request what I most need and strengthen me for the journey ahead. Guide my actions with your
wisdom and move me to do what is right and just through the gift of your Spirit.
No comments:
Post a Comment