Monday, September 27, 2021

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bảy Tuần 26 TN

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bảy Tuần 26 TN Luke 10:17-24
Qua bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy là Chúa Giêsu đã quan phòng và ban cho các môn đệ của Ngài sức mạnh Thánh Linh để họ đã có thể chu toàn nhiệm vụ của họ một cách thành công. Thật vậy, ngay cả Sa-tan cũng bị ném ngã trước sức mạnh của thiên Chúa qua các việc của họ. Và đây cũng là một phần quan trọng cho việc bắt đầu sứ mệnh của Chúa Giêsu. Các môn đệ đã quá vui mừng vì những việc họ đã làm, nhưng Chúa Giêsu đã cảnh cáo họ rằng những quyền hạn và sức mạnh mà Chúa trao cho họ không quan trọng cho bằng là việc tên của họ đã được ghi trên Nước trời.
Sức mạnh và những điều đã được tiết lộ mà Chúa ban cho họ không phải là phần thưởng cho sự thông minh của họ, hay thành tích là việc của họ. Nhưng họ đã được Chúa ban cho là vì sự cởi mở tâm hồn, lòng trí của họ và lòng ước muốn của họ để làm theo ý của Thiên Chúa.
Có bao giờ chúng ta dừng lại ít phút mỗi ngày để suy ngẩm và cảm ơn Chúa vì tất cả những gì mà Ngài đã ban cho chúng ta, Ngài đã mời gọi chúng ta và giúp chúng ta được trở nên một phần trong Nước Trời của Ngài. Chúng ta có thể nhìn thấy một vinh dự tuyệt vời đó là việc có thể nhận ra được sự mặc khải của Chúa Thánh Thần để giúp chúng ta biết được cảm ứng của Thiên Chúa trong tâm hồn chúng ta.
Xin Thiên Chúa ban muôn vàn Ân sũng và Hồng ân của Ngài xuống nơi Chúng con, để chúng con được mạnh dạn trong sự thương yêu và phục vụ Chúa mà không có tính toán, so đo. Chúng con cảm ta Chúa là Cha của chúng con đã viết tên của chúng con hôm nay trong cuốn sách hàng sống ờ trên Trời.

Sat 26th Week Ordinary Time
Jesus gave the seventy-two a lot of spiritual power for their mission. Indeed, even Satan was thrown down, for the critical part of Jesus' mission had arrived. Some of them were overly impressed with themselves so Jesus warned them that these powers were nothing far more important was the fact that their names were written in heaven. The power that they were given and the things that were revealed to them were not rewards for cleverness, education, or achievement. They were given because of the openness of their hearts and minds and their desire to do the will of God. Jesus is our teacher and revealer and it is to him we turn for enlightenment and the gift of the spirit. We are too received the Baptism from Jesus, We are all capable of doing great things in the Lord.
Do we ever stop to reflect and thank God for having invited us to be part of his kingdom? Can we see what a wonderful privilege is available to us, to receive the Spirit's revelation and to know God's touch on our hearts? We are not invited just to be a servant of God, wielding His power for the sake of His kingdom. God wants to make us his children. He wants to shower us with His affection as any father would care for his children.
Having a personal relationship with God, and the promise of being with Him forever, this is our heritage as disciples of Jesus. May the realization of God's gifts make us bold in loving and serving Him without counting the cost. Let us thank our Father today for writing our name in the book of life.

REFLECTION Saturday 26th Ordinary Time
Our study and scholarship will accomplish very little without the gift of the Spirit who enlightens us about the truths of God. God the Father actually hides the truth from the proud scholar, while he chooses to reveal mystical secrets of heaven to the humble. And this is the difference: knowledge inflates, love builds. Because of this humble and childlike faith the disciples did great things in Jesus' name. They exclaim: "Master, even the demons are subject to us in your name."
He told them to cure the sick and to preach and they took him at his word. Jesus said it, they believed it. Because of this simple acceptance of Jesus' words, great miracles were worked through simple men of humble upbringing. But Jesus warns them not to rejoice that they worked miracles, but to rejoice because their names were written in heaven. It is not enough to work miracles in Jesus' name. We must know him so well that we develop a personal relationship with him. Do we really know Jesus? Is our knowledge of Jesus from various religious information, or is it personal and loving, bringing rest and respite to the dark corners of our lives? If we want to work for Jesus, we must first know Jesus. If we want to do miracles in his name, we must first receive him with the simplicity of a child.

Suy Niệm Tin Mừng Lễ kính Thiên Thần bản Mệnh. Oct 2

Suy Niệm Tin Mừng Lễ kính Thiên Thần bản Mệnh. Oct 2
Qua Kinh thánh chúng ta có đầy đủ các ví dụ về cách các thiên thần đóng vai trò là sứ giả và người bảo vệ con người chúng ta. Khi ông Phêrô bị xích trong tù và bị canh giữ cẩn mật, thiên thần đã hiện ra đánh thức ông ta vào nửa đêm, tháo xiềng xích và đưa ông ra khỏi nhà tù một cách an toàn, vượt qua nhiều trạm lính canh và qua những cánh cổng khóa chặt. Khi ông Phêrô nhận ra mình không nằm mơ, ông đã thốt lên: "Bây giờ tôi đã tin chắc rằng Chúa đã sai thiên sứ của Ngài đến và giải cứu tôi" (Công vụ 12:11). Khi Đaniel bị ném vào hang của bầy sư tử đói, thiên thần đã bảo vệ ông khỏi bị các con sư tử đói hãm hại (Đaniel 6:22).
Thánh Basil (329-379 sau Công nguyên) nói, "Bên cạnh mỗi tín hữu là một thiên thần như người bảo vệ và chăn dắt người đó trong cuộc sống." Các thiên thần phục vụ Chúa Giêsu sau khi Ngài bị cám dỗ trong đồng vắng và trong cơn hấp hối trong Vườn Ghếtsêmani (Lu-ca 22:43). Các thiên sứ sẽ hiện diện khi Chúa Kitô trở lại trong ngày sau hết, trong ngày đó các thiên thần bản mệnh sẽ báo cáo phúc trình lên Chúa trong giờ phán xét của Ngài (Mat 25:31). Các thiên thần cho chúng ta thấy rằng vũ trụ mà Chúa tạo ra này không chỉ là vật chất.
Các thiên thần sa ngã (Jude 6; 2 Phêrô 2: 4; Khải huyền 12: 9), được mô tả trong Kinh thánh là ác thần hoặc là ma quỷ (Mk 5:13; Mat 25:41), chúng tìm kiếm cám dỗ và hủy diệt linh hồn của chúng ta (1 Phêrô 5: 8) . Nếu chúng không thể thuyết phục được chúng ta từ bỏ đức tin và lòng trung thành của chúng ta đối với Đức Kitô, thì chúng sẽ cố gắng cám dỗ chúng ta không sống theo ý muốn của Thiên Chúa bằng cách đánh lạc hướng chúng ta bằng những thứ vật chất làm hoa mắt thịt con người chúng ta và khiến chúng ta thờ ơ với những điều răn của Thiên Chúa.
Thiên Chúa ban cho chúng ta thiên thần của Ngài để giúp đỡ có được vũ khí linh thiêng làm lá chắn đức tin và tấm giáp công bình (Êphêsô 6: 1-11) để chống lại ma quỷ và sự dối trá của chúng. Nhờ ân sủng của Chúa Thánh Thần, chúng ta cũng tham gia với các ca đoàn thiên thần trên trời để hát ngợi khen Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là nơi nương tựa và sức mạnh của chúng con. Chúng con cầu xin Chúa giúp chúng con biết chạy đến bàn tay hướng dẫn của Mẹ Maria và sự giúp đỡ của các thiên thần trong việc bảo vệ chúng con khỏi tất cả những sự cám dỗ của ma quỷ. Xin Chúa ban cho chúng con sức mạnh của ý chí và lòng dũng cảm để từ chối những gì là xấu xa và biết chọn những gì là tốt cho linh hồn và cuộc sống mai sau.

Meditation: 10-2 The Holy Guardian Angels
Scripture is full of examples of how the angels serve as messengers and protectors. When Peter was chained in prison and kept under guard, an angel woke him in middle of the night, released his chains, and brought him safely out of prison, past several guards and through locked gates. When Peter realized he wasn't dreaming, he exclaimed: "Now I am sure that the Lord has sent his angel and rescued me" (Acts 12:11). When Daniel was thrown into a den of hungry lions, an angel protected him from harm (Daniel 6:22).
St. Basil the Great (329-379 AD) said, "Beside each believer stands an angel as protector and shepherd leading him to life." Angels ministered to Jesus after his temptation in the wilderness and during his agony in the Garden of Gethsemane (Luke 22:43). The angels will be present at Christ's return, which they will announce, to serve at his judgment (Matthew 25:31). The angels show us that this universe which God created is not just materialistic.
The fallen angels (Jude 6; 2 Peter 2:4; Revelations 12:9), described in Scripture as evil spirits or devils (Mark 5:13; Matthew 25:41), seek our destruction (see 1 Peter 5:8). If they cannot persuade us to disown our faith and loyalty to Christ, they will attempt to divert us from doing the will of God by distracting us with good things that weigh us down or make us indifferent towards the things of God.
God gives us the help of his angelic hosts and he gives us spiritual weapons, the shield of faith and the breastplate of righteousness (see Ephesians 6:1-11), to resist the devil and his lies. Through the gift of the Holy Spirit, we, too, join with the angelic choirs of heaven in singing the praises of God. Do you thank the Lord for his guidance and protection?
Lord Jesus, you are our refuge and strength. May I always know your guiding hand and the help of your angels in protecting me from all that is evil. Give me strength of will and courage to refuse what is evil and to choose what is good.

Saturday 26th Ordinary Time - Memorial of the Holy Guardian Angels
Opening Prayer: Lord, I know that, as today’s psalm says, seeking you is the path to reviving my heart: “… you who seek God, may your hearts revive!” I believe that you are here present with me now, eagerly and lovingly wanting to revive my heart, to fill me with courage, to nourish the good desires that you planted within me long ago. I truly seek you, Lord. I seek to know you better, so that I can love you better, so that I can follow you better. Revive my heart, O Lord!
Encountering Christ:
Some Spiritual Allies: Angels are purely spiritual beings. They can influence the material world and interact with it, but they are not material beings. This purely spiritual nature is symbolically represented in art by depicting them with wings. But since they are immaterial, popular culture in our secularized world doesn’t pay angels much mind. They can’t be studied in a laboratory. For a materialistic culture like ours, that makes them irrelevant, if not nonexistent. And yet, today Jesus speaks explicitly about angels as playing a constant and central role in our lives. Each of us has at least one guardian angel who watches over us even while staying always in God the Father’s presence. All around us these unseen spiritual allies work mysteriously but tirelessly to protect and guide us as we make our way through life’s difficulties and temptations. They are true persons united to us through their fidelity to God, committed to serving Christ’s Kingdom and glorifying God by helping us along our Christian journey. Today of all days we should thank God for the gift of our guardian angels, and we should thank our guardian angels for being faithful to God’s love instead of joining the devil and his fallen angels in their fruitless rebellion against the Lord.
Childlike Simplicity: Any time Jesus begins a statement with, “Amen, I say to you,” he is inviting us to pay special attention; he is making a solemn proclamation. In today’s Gospel, this proclamation came in the wake of his disciples’ squabbles about ambition and rank in Christ’s Kingdom. Jesus intervened in the discussion by turning the tables. For Jesus, true greatness is found not in energetic striving to climb the ladder of success, but in humility, in childlike simplicity: ..unless you turn and become like children, you will not enter the Kingdom of heaven. Whoever humbles himself like this child is the greatest in the Kingdom of heaven. How hard it is for us to release our striving! How hard it is for us to accept and enjoy what the Lord provides for us each day without needlessly fretting about things outside our control! How hard it is for us to be content with simply knowing and embracing God’s will moment by moment! Instead of living in the peace of childlike trust in God’s perfect providence, we doubt and worry and demand and complain and dwell in the turbulence of unnecessary anxiety. Jesus wants us to release those attitudes and lean with childlike confidence on his infinite goodness. Let us do so, following Baruch’s admonition from the first reading: As your hearts have been disposed to stray from God, turn now ten times the more to seek him…
Learning from St. Germaine: A little-known saint brings together the two themes of today’s liturgy: grateful faith in our guardian angels and childlike confidence in God’s providence. St. Germaine of Pibrac died at the young age of twenty-two, in France in 1601. She came from a poor family and lost her mother as an infant. Her stepmother made her sleep in the barn to make room in the house for her own children, and then sent her out to work as a shepherdess when she was just nine years old. For a girl with poor health and a crippled hand, shepherding wasn’t an easy job, but Germaine took advantage of it as best she could. She made a little rosary for herself out of a knotted string to help her pray while she worked, and she dedicated what little free time she had to teach the younger children of the town their catechism. Her faith drove all she did, and her confidence in God was the anchor of her life. In fact, she was so committed to leaning on God that she never missed Mass, even if the bell for Mass rang after she was already in the fields with the sheep. On those occasions, she would leave her shepherd’s crook there in the ground, charge her guardian angel with caring for the flock and go off to worship the Lord. She never lost a sheep. When her young body was exhumed during a restoration of the local church, forty years after her death, it was found incorrupt, confirming the sanctity that had already shown itself through miracles during her teens. Perhaps we have something to learn from this peasant girl of the sixteenth century whose faith spawned wisdom and courage well beyond her years.
Conversing with Christ: Dear Lord, you know my heart. You know how deeply I desire to trust you fully, wildly, joyfully. I know that the fulfillment I yearn for will not come from anxious ambition and fretful striving. It will come from living an ever-deeper communion with you, from throwing myself into your arms and rejoicing in being loved and chosen by you. I want to live in the peace and the meaning of your Kingdom; teach me to live with the childlike simplicity you made as a condition of entering that Kingdom. Angel sent by God to guide me; be my light and walk beside me; be my guardian and protect me; on the path of life direct me.
Resolution: Lord, today by your grace I will say a special prayer of thanksgiving to my guardian angel, and then say another guardian angel prayer whenever I find myself anxious or worried.

REFLECTION 10-2 The Holy Guardian Angels
“Unless you turn and become like children, you will not enter the king­dom of heaven.” (Matthew 18:3)
These are some pretty forbid­ding words from Jesus, especially for those of us whose childhood years are far behind us! But the good news is that we don’t have to become childlike all by ourselves. Jesus is here to help us. Let’s begin by thinking for a moment about what Jesus meant when he urged us to become childlike.
Children tend to be secure lit­tle people. Especially in the tightly knit communities of first-cen­tury Palestine, the family unit was both broad and deep. A child knew almost reflexively that his parents would love him and take care of him. He tended to be very secure because he was growing up in a sta­ble environment. Of course, life wasn’t always easy. Poverty and disaster were still possibilities. But whatever might happen, he knew he wouldn’t have to face it alone. Even if his parents were to die or desert him, he had an entire network of aunts, uncles, cousins, and neigh­bors to help him.
We can have that same kind of security. We have a Father in heaven who is always looking out for us. We are part of a tightly knit commu­nity that includes our brothers and sisters in the Church as well as the saints and angels in heaven. It also includes our guardian angel. Just as our earthly family can’t always shield us from hardship, neither can this heavenly being. But loyal family members that they are, our angels never leave our side. Today in your prayer, try surren­dering to your father and his angels one or two of the worries that we carry around with US: anxieties about things outside of our control or too far into the future for us to do anything about. And remember: we are not alone! Ask the Holy Spirit to write this truth our heart every morn­ing. Then throughout the day, remind ourselves that we belong to a large, warm, and welcoming community of faith.
As we do, we will find ourselves acting even more like the child of God we really are. “Let’s ask our Lord Jesus to give us the grace to rely on Him today. Ask his father to help us become like a child again.”

Suy Niệm Bài đọc thứ Sáu Tuần 26 Thừơng Niên

 Suy Niệm Bài đọc thứ Sáu Tuần 26 Thừơng Niên

Qua bài Tin Mừng chúng ta được nghe đến những thành phố Chorazin và Bethsaida là những thành phố đông đúc dân chúng, nhiều người đã được nhìn thấy Chúa được nghe những lời giảng dạy và chứng kiến những điều huyền diệu, phép lạ mà Chúa Giêsu đã thực hiện ở đây; Nhưng họ vẫn không mấy ấn tượng và không chịu thay đổi cách sống của họ, Vì thế Chúa Giêsu đã phải thốt ra lời nguyền rủa là : “họ sẽ không có được một tương lai hạnh phúc”, và ngay cả vùng Capernaum cũng đã bị chỉ trích. Họ tự đánh giá cao chính bản thân của họ, nhưng họ không chịu nghe lời răn bảo của Chúa mà ăn năn hay tỏ ra được sự xám hối, Họ từ chối không chấp nhận Chúa Giê-su khi Ngài đi qua và giảng dạy trên các đường phố của họ, Họ đã chối từ Thiên Chúa.
Phần chúng ta, nếu chúng ta tự xét mình, chắc chắn cũng có lúc nào đó trong cuộc sống chúng ta cũng có những hành động như những người này, vì chúng ta đã có những động thái tốt! Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải biết tự sửa mình là không được tự mãn hay hoài nghi, nhưng luôn luôn cởi mở và mong muốn được nghe những lời giảng dạy về Phúc âm để tự phát triển tâm linh. Để giữ được một mối quan hệ tốt với Chúa Giêsu là chúng ta phải biết thay đổi. Lạy Chúa, Xin cho Lời Chúa có thể biến đổi chúng con và cuộc sống của chúng con.

Friday 26th Ordinary Time
The towns of Chorazin and Bethsaida had seen great things done in their midst; the teaching and the miracles of Jesus. But they remain unimpressed and unwilling to change their ways. Jesus uttered a warning; they did not have a happy future. Even Capernaum was criticized; they thought highly of themselves but did not show the fruits of repentance. To reject Jesus when he walked and taught in their streets was the same as rejecting God. Not a good move! It is important not to be complacent or cynical, but always open and eager to be taught and to grow spiritually. A relationship with Jesus means change.
Lord, may Your word transform me.

Friday 26th Sunday Ordinary Time
Opening Prayer: Dear Lord, I want to take this time to open my mind and my heart to whatever it is you want to say to me today. I believe in your love for me, even though I don’t always feel it. I hope in the power of your grace to continue purifying and strengthening me in my journey through life. And I thank you for all the good gifts you have given me throughout my life, and especially in these last twenty-four hours. Lord, “lead me in the path of your commandments, for that is my delight” (Psalms 119:35).
Enountering Christ:
1. Jesus Cares: Jesus shows so much emotion in this passage! He chastises the Jewish towns because their citizens were insensitive to God’s invitations. Somehow, their hearts had been hardened and God’s loving voice couldn’t penetrate. And this mattered to Jesus. His heart is not indifferent to the indifference of the people he loves and wants to fill with his grace. We encounter this passionate heart of the Lord throughout the holy Scriptures. God is constantly intervening in the life of his people, constantly calling them to trust him and follow him. And even though they often do not or will not hear and heed him–as is evident, for example, in today’s first reading–he simply will not give up. He continues to speak out, to call, to invite. He cares. We matter to him—deeply! Let that sink in: I matter to Jesus; he cares deeply about me. If I believed that more fully, what difference would it make in my life?
2. Human Beings Are Free: Jesus would not chastise the people of Chorazin and Bethsaida if they were incapable of choosing their response to witnessing his “mighty deeds.” Even though our nature has been wounded by original sin, we are still free. We are “response-able” beings. We can choose to turn our attention to God—or not. We can choose to follow God’s call when we hear it in the Gospels, in our conscience, in the teachings of the Church—or not. We can choose to accept God’s invitation of mercy as often as he makes it–and he makes it unceasingly–or not. True, our freedom is not absolute. It is conditioned by many factors, but it is still present. And what we do with it, how we respond to the challenges, opportunities, and invitations that God sends or permits, determines the kind of person we will be. In this sense, Christians are the ultimate existentialists: Our existence is a gift, and what we choose to do with that gift day after day determines whether our lives will end up being “meaning-full” or “meaning-less.” God invites us to be his partners in building up a Kingdom of infinite value, but he refuses to force us.
3. Jesus Speaks through Messengers: As Jesus sent out the seventy-two disciples, he promised that “whoever listens to you, listens to me; whoever rejects you, rejects me.” God speaks through his followers. This means that we are not only God’s disciples but God’s messengers. With our example, our deeds, and our words, Jesus is continuing to spread his Gospel in the world; he speaks through us. This is our core identity as Christians: disciples who are missionaries, followers of Christ who are also his messengers. But this also means that he continues to speak to us through our brothers and sisters in Christ. Today’s saint, Therese of the Child Jesus, is a powerful example. Filled with the grace that comes into a heart fully given over to Christ’s love, this young saint’s autobiography (she died at the age of 24), written under her Carmelite vow of obedience, has become a spiritual lighthouse amid the darkness of a secularized world. When in 1997 St. John Paul II declared her the thirty-third Doctor (Teacher) of the Church, it was a recognition of this truth, that by the Holy Spirit God continues to speak into our needy world through Christ’s faithful followers. If we want to hear his voice, all we need to do is listen.
Conversing with Christ: Dear Lord, why do you care so much about us? We are so slow, so deaf, so lazy, so easily distracted. And yet you never give up on us. You never give up on me. You continue to send me messages, in so many ways, reminding me of your love and your truth. But not only that: You actually send me as your messenger! You entrust your love and your truth to me and ask me to share it with those around me. Don’t you know how weak I am, how foolish, how fearful? I know you do. But somehow, this is the path along which our friendship grows: trying to listen for your voice, and trying to be a faithful echo of that voice. Please, Lord, make me a good listener and make me your good messenger.
Resolution: Lord, today by your grace I will listen for your voice in a special way and pay attention to the “mighty deeds” you have done in the holiness of St. Therese of Lisieux, who teaches all of us to find and enjoy your loving presence in the little things of everyday life.

Reflection
In today's Gospel Jesus accuses the people of Chorazin and Bethsaida for their hardness of heart, for their indifference to the Gospel. The Good News had reached them but they did not respond. Great wonders had been done among them but they were not convinced. To have the Good News presented to us is indeed a blessing from God. It is a privilege. The Good News is the word of God addressed to us. While there are millions of people who have accepted the Gospel message, there are also quite a lot of people who, like the people of Capernaum, have rejected it. Others have heard Christ's message but failed to think deeply on it; they are indifferent about it. They just don't want to think about sin and so they have no interest in thinking about redemption. As Christians, we have been blessed with the Good News. Do we really try to learn all we can about it? To have heard God's word is a great responsibility. A person will be judged according to what he has learned. When a person receives God's word of wisdom - the Good News of Salvation, it becomes for that person a gift, a great glory. But each word of God that has been received carries with it a responsibility. As Christians we need to give witness to his word.

  

Suy Niệm bài Tin Mừng Thứ Năm Tuần 26TN

 Suy Niệm bài Tin Mừng Thứ Năm Tuần 26TN – (Luke 10:1-12)

Chúa Giêsu đã sai 70 môn đệ của Ngài từng cặp, hai người một ra đi khắp xóm làng để rao giảng về Nước của Thiên Chúa. Họ được Chúa ban cho quyền chữa lành và an ủi, nhưng không được mang theo bất cứ thứ gì, họ, không được chọn lựa thức ăn hoặc chỗ ở của họ. Đó là một kinh nghiệm về sự tin cậy vào Thiên Chúa một cách tuyệt đối, vì họ không được phép mang theo tiền bạc hoặc đem theo quần áo. Tất cả sẽ được Thiên Chúa chu cấp và lo liệu. Như Thánh Phanxicô chúng ta mừng kính hôm nay. Từng là một người con trong gia đình quý phái giàu có, ngài đã nghe theo tiếng gọi của Chúa và từ bỏ tất cả mặc dù có sự ngăn cản của bố mẹ, ngài đã trả lại tất cả ngay cả bộ quần áo ngài mặc trên người để theo Chúa sống trong sự khó nghèo cho đến hôm nay. Chúng ta đã chng kiến bao nhiêu là người đã theo ngài và sống trong nhà các dòng Phanxicô .
Chúng ta đã chuẩn bị và bắt đầu cho cuộc hành trình của chúng ta chưa? Chúng ta học được cách đặt niềm tin tưởng của chúng ta vào Thiên Chúa. Sự tin tưởng đó không phải là tiền bạc, những mối liên hệ, hay quyền lực mà chúng ta sẽ thấy trong cuộc sống, nhưng đó là sự chăm sóc, ân cần chu đáo của Thiên Chúa. Thánh Phanxicô Assisi biết rõ điều này, các tu sĩ dòng Phanxicô từng sống rất đơn sơ, khó nghèo, và họ được Thiên Chúa chúc phúc trong sự thành công. Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi chúng ta nên học lại bài học này trong sự hợp nhất trong Giáo Hội; tin tưởng nhiều hơn vào Thiên Chúa và đừng quá để tâm đến sự giàu có và quyền lực. Lạy Chúa, xin giúp con biết sống trọn vẹn trong tình yêu mến Chúa.

Reflection:
Jesus sent out 70 followers, two by two, to travel through the land proclaiming the kingdom of God. They were to heal and comfort, but not linger or be choosy about their food or accommodations. It was an experience of absolute trust in God, for they were not allowed to take money or spare clothing. All would be provided. Would we embark on a journey so unprepared? We could learn to be far more trusting than we are. It is not money, connections, or power that will see us through life, but the care and providence of God. St. Francis of Assisi knew this well — his friars travelled and lived very lightly, and they were blessed with success. Pope Francis urges us to relearn this lesson as a Church — trust more in God and less in wealth and power.
Like the disciples of Jesus, we are missioned to go and spread the Good News to those who do not know God, even to those we do not know. We are told that "Evangelization happens when the word of Jesus speaks to people's hearts and minds. This means that we must let our faith shine on the world around us, radiating the love of Jesus by the everyday way we speak, think and act." (US Conference of Bishops)
May we, in our own little ways, become bearers of the Good News to others? Lord, help me to live in complete trust.

Thursday 26th Week in Ordinary Time ‘
Opening Prayer: Jesus, as I come to prayer, I ask you to show me your heart and to share your longings with me that they might become mine as well. You ask me to be moved by the abundant needs in this world and to pray for more laborers for the harvest. Help me to open my heart to your answer to this prayer in my own heart, and to be willing to become part of the answer through my commitment to being a sower of peace in this world.
Encountering Christ:
· He Sent Them in Pairs: Jesus sent his disciples to prepare the way ahead of him. They were to give testimony of their own experience, of how their own lives had been changed through their relationship with the Master, and so enkindle in their listeners the desire for a similarly transformative encounter with Jesus. When Jesus arrived in these towns, he would find hearts already opened to his words: good soil in which to plant seeds of eternal life. Today, too, he sends us ahead of him to the homes, streets, and public places we frequent. We are called to be his witnesses, very often not even through our words, but primarily through the sincere, unpretentious testimony of a Christian genuinely and joyfully striving to live according to the Gospel. Such testimony is a powerful invitation to others to take an interest in the secret behind the fruitfulness of our lives and disposes their hearts to the future action of grace.
· Carry Nothing: Jesus sent his disciples to mission without the support of material guarantees. He wanted them to learn that the success of their ministry was not to be found in human securities but in the power of his word at work in them. Just as they were to rely on God’s providence to provide for their material needs–food, drink, or a replacement sandal if something went awry–so too, and more importantly, were they to rely on his action, and not their prepared discourses and eloquence, in order to minister effectively. Self-reliance can work its way into our spiritual lives and apostolic work in very subtle ways. All too often, we can be tempted to over plan down to the last dot and comma, leaving God little room to provide our “daily bread.” If our attention is too occupied studying the map we have laid out for ourselves, we may fail to notice the Spirit’s gentle directions calling us to testify to his love.
· Peace to This Household: Jesus calls us to be sowers of peace—indiscriminate sowers of peace. Jesus does not ask his disciples to evaluate others’ worthiness before offering them the blessing of peace. It is not for them to judge the merits of those to whom they minister. They are called to be sowers who freely spread the good news that they have been privileged to receive and who leave it to God to bring that seed to fruition. We are not to ration that which we have received, but to give it freely. Peace that is shared will multiply and come back to bless us, even when it is not well-received by those to whom it is offered. However, grace that is allowed to grow stagnant within our hearts will dry up and wither. Are we sowers of peace wherever we go?
Conversation with Christ: Lord Jesus, help me to be aware that I am “sent” by you each and every day, not only when I am explicitly engaged in apostolate, but rather in every moment, by reason of your Spirit living in me. You have allowed me to encounter your love, and you call me to find the deepest joy in loving as you love. Grant me the grace to be a sower of peace, to be a true reflection of your love for those I encounter throughout my day. Help me to give freely of what I have received from you, and to be capable of recognizing your gentle invitations to be an instrument of your love in the most unexpected of places.
Resolution: Lord, today by your grace I will take a moment to become aware of a person in my life who I might unconsciously consider undeserving of my gift of peace. I will seek to offer a tangible gesture of peace to this person, with the desire that Jesus might be able to express his love for that person through me.

REFLECTIION Luke 10:1-12
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta biết là những người theo Chúa sẽ phải chịu phần khổ sở đau đớn và đánh đập như chính Ngài sẽ phải chịu. Đó là những phần rất đặc biệt duy nhất mà các môn đệ như chúng ta được mời gọi để trở thành người Kitô hữu. Chúa Giêsu không hứa là sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta bây giờ được dễ dàng hơn, được có đời sống đầy đủ hơn so với thời gian mà các tông đồ đã sống. Ngài đã và đang sai chúng ta ra đi và sống giữa dòng đời như chiên con sống giữa bầy sói.
Một khi chúng ta đã định cho hướng đi cho tương lai của chúng ta, chúng ta phải đứng lên, phổ biến truyền bá và bênh vực cho sự thật khi có sự tổn hại đến quyền lợi ích kỷ của những người khác, cũng vì thế mà chúng ta có thể phải gánh chịu những đau thương, nhữ bắt bớ, giam cầm vì chúng ta dám làm môn đệ và theo Chúa Kitô.
Mỗi khi chúng ta đón nhận những sự sĩ nhục vì đã sống theo gương Đức Kitô, chúng ta hãy nên nhớ rằng, chính Chúa Kitô đã sống và làm gương cho chúng ta trong mọi nơi, mọi lúc và mọi hoàn cảnh. Những dấu đinh trên tay và chân, và mũi đòng đâm sâu trên ngực Chúa đã trờ nên là dấu chỉ và chứng từ tốt nhất khi Ngài đã hiện ra cho các môn đệ của Ngài sau khi Ngài đã sống lại. Chúa đã trân trọng những vết thường đắt giá nhất trên thân thể của Ngài mà Ngài đã giữ lại vào trong thân xác vinh hiển của Ngài khi sống lại và chắc chắn những dấu chỉ này còn hiển trị mãi mãi trên Nước Trời.

REFLECTION
In today's Gospel Jesus warns us that Christians will be liable to pains and injuries, as he was. It is all part of the unique discipleship that is required of each one of us as Christians. Jesus does not alter the rules to make life easier for us now than it was for the apostles. He continues to send us out like lambs in the midst of wolves. Once we take a definite stand, support an unpopular cause or stand for the truth when it hurts the selfish interests of others, then we will begin to collect our scars for Christ.
en we receive scars for being models of Christian living, let us keep in mind that Jesus, the greatest model of all times, was literally scarred from head to foot. The marks of the nails and spear became his best proof of identification when he appeared to his disciples after his Resurrection. He cherished his wounds so dearly that he transferred them to his glorified body and undoubtedly still displays them in Heaven today.
As for ourselves, what scars do we have to show for our years of Christian living? As it is only natural for a professional boxer to be scarred as he battles his opponents, so too, it is only natural if for a Christian, to be scarred, since true Christian living is a lifelong battle defending Christian principles against injustices and the forces of evil.

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư Tuần 26 Thường Niên

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư Tuần 26 Thường Niên
Trong bài đọc Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy những người muốn theo Chúa Kitô, Họ đã có được sự cảm xúc và sự thúc đẩy qua những lời giáo huấn và chính cuộc sống của Chúa Giêsu và họ đã theo Ngài và làm môn đệ của Ngài. Thật không may, trong khi họ muốn theo Chúa Kitô, những họ vẫn còn có điều kiện: "Trước hết, tôi phải chôn cha tôi"; "trước tiên, hãy để tôi nói lời vài tạm biệt chia tay với gia đình tôi." Ý chí của Họ đã bị cản trở bởi thứ vật chất, tình cảm bên ngoài đã dính liền mà không thể dứt khoát, hoặc là những nghĩa vụ mà họ nghĩ là quan trọng hơn. Chúa Kitô đã cho chúng ta thấy rằng đã thực sự theo Chúa Kitô thì không có gì quan trọng hơn nữa, và không thể để cho bất cứ một điều kiện nào được tiên quyết, "Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; Còn anh, anh hãy đi loan báo triều đại của (Nước) Thiên Chúa"; "Ai đã ra tay cầm cày, mà còn ngoái lại phía sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa."
Chúng ta hãy cầu nguyện để xin Chúa Giêsu, người anh em của chúng ta, ban cho chúng ta những ân sủng này qua lòng rộng lượng chủa Chúa để chúng ta có can đảm để đáp lại ơn gọi này. Xin Chúa có thể soi sáng cho chúng ta biết ơn, trân trọng những hồng ân mà Chúa đã ban cho chúng ta và để cúng ta luôn biết tìm kiếm kho báu vĩnh viễn trong Nước Chúa.

Reflection:
In the Gospel reading we see people who wished to follow Christ. They were touched and moved by Jesus' preaching and life to follow him and be his disciples. Unfortunately, while they wished to follow Christ, they were willing to do so under certain conditions: "first, I want to bury my father"; "first, let me say goodbye to my family." They were hindered by other attachments or by what to them were more important obligations.
Christ points out that the following of Christ was truly demanding and allowed no pre-conditions, "Let the dead bury the dead; as for you, leave them and proclaim the kingdom of God"; "Whoever puts his hand on the plow and looks back is not fit for the kingdom of God."
The Church has declared 2014 as the "Year of the Laity." The Church reminds and encourages the laity who make up the great majority of the Church to fully live out their vocations as members of Christ's Church and followers of Christ. The Church reminds all of the primacy of our call to be "Christians" and to be "Christ-like."
Let us pray to Jesus, our brother, for the gift of generosity and courage to answer this call. May he enlighten us to gratefully appreciate the many gifts given to us and to always seek for treasures which last forever. May we learn to use and value whatever we have always looking forward to the kingdom of heaven. May we learn to be generous in our response to Christ.

REFLECTION 2017
In the Lord's description of the three would-be disciples in our Gospel reading, the commitment of each is faulty because it has implied limits. These three, then, are examples of conflicting commitments. Each one professes a commitment "to follow Christ," but in a partial way or with a pre-condition.
All of us have a call to follow Christ. Following Jesus is a life-call for all the baptized, to follow our brother, leader and Lord. All of us are called to live our following of Christ in whatever life or occupation we may have, at whatever age we may be, with whatever talents and gifts we may have.
Following Christ begins with knowing him and trusting in him as God's promised Messiah and as our Savior. For it is by faith in him that we have our sins forgiven and we are helped by God's grace to lead a life prepared for eternal life.
The Gospel reading today gives examples of those called by Christ to follow and be with him, as his apostles and disciples, as helpers and ministers in preaching the Gospel. For them, today's ministers and priests of the Church and religious, the following of Christ is their life. For most of us lay people, the following of Christ is living according to the Gospel values and prioritizing these Gospel values in our lives and careers, in our families and daily lives.
The Kingdom of God is for all those who follow Christ's values in their lives, who lead their lives according to God's commandments. The following of Christ is living our lives in preparation for eternal happiness with God in heaven.

Sept 29, Suy Niệm Tin Mừng Lễ Kính Các Tổng Lãnh Thiên Thần Michael, Gabriel, and Raphael

 Sept 29, Suy Niệm Tin Mừng Lễ Kính Các Tổng Lãnh Thiên Thần Michael, Gabriel, and Raphael

Hôm nay, chúng ta mừng kính lễ các Tổng lãnh thiên thần Michael, Gabriel và Raphael.
Tất cả chúng ta chắc ai cũng biết và quen thuộc với Tổng lãnh thiên thần Michael, người chiến binh, vệ sĩ của Thiên Chúa, và với Tổng lãnh thiên thần Gabriel, người sứ giả của Thiên Chúa xuống. truyền tin và đem tin mừng tới Đức Maria và Zechariah và cho nhân loại vì sự ra đời của Chúa Giêsu và Goan Tẩy giả.Tổng lãnh thiên thần Raphael, Người "Y sĩ của Thiên Chúa," mà chúng ta thấy xuất hiện trong sách Tobit để chữa lành mắt cho Tobit khỏi chứng mù lòa và bảo vệ Tobias trong cuộc hôn nhân với cô Sara, người đã bị nhiều quỷ dữ dày vò.
Trong bài đọc thứ Nhất trích sách Khải Huyền, chúng ta thấy Michael, chiến binh của Thiên Chúa, đánh bại Sa-tan và những kẻ ác của hắn. Những cuộc tranh đấu để chống lại lực lượng gian ác tiếp tục đến ngày hôm nay. Giáo Hội dạy chúng ta phải biết chống lại điều gian ác và dối trá. Tổng lãnh thiên thần Michael đang tiếp tục giúp bảo vệ Giáo Hội và tất cả những người sống mà có lòng tốt và trọng sự thật.
Trong bài Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ đầu tiên của Ngài, chúng ta nghe Chúa Giê-su bảo đảm với chúng ta rằng các thiên thần đang ở trong sự sẵn sằng chờ lệnh của Thiên Chúa, " các thiên thần của Thiên Chúa lên xuống trên Con Người." Các thiên thần và các tổng lãnh Thiên Thần giúp chúng ta trong cuộc hành trình của cuộc sống của chúng ta đến với thiên đàng và nước Thiên Cha, Chúng tôi được kêu gọi để ưến với các Thiên Thần để cầu bầu và giúp chúng ta trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta và nhất là trong những khi cần thiết.

Reflection Sept 29, the Feast of the Archangels Michael, Gabriel and Raphael
Today we celebrate the Feast of the Archangels Michael, Gabriel and Raphael. We are familiar with Michael, the fighter and warrior of God, and with Gabriel, God's messenger to Mary and Zechariah for the birth of their sons.
The Archangel Raphael, "the Medicine of God," appears in the book of Tobit to heal Tobit from his blindness and to protect Tobias in her marriage to Sara who had been tormented by many devils.
In the first reading from Revelation, we see Michael, God's warrior, defeating Satan and his evil hosts. These struggles against evil forces continue today. The Church teaches against evil and lies. Michael helps protect the Church and all those who live for goodness and truth.
In the Gospel reading, at Jesus' call of his first disciples, we hear Jesus assuring us that angels are at God's bidding, "ascending and descending upon the Son of Man." The angels and archangels help us in our life journey to heaven and the kingdom of God. We are urged to call upon them in our daily lives and in time of need.

September 29, 2021- Feast of Saints Michael, Gabriel, and Raphael, Archangels
Opening Prayer: Lord, thank you for this precious time to spend pondering your word. Bless me as I seek inspiration for my day.
Encountering Christ:
· A True Child of Israel: Our Lord told Nathanael that he was a true child of Israel, that there was “ no duplicity in him.” Jesus was drawing attention to the nobility of Nathanael’s soul. Nathanael was not about impressing others. He wasn’t concerned about appearances. He was authentic, real, honest, and trustworthy. This disposition pleased Jesus. Can we say the same for ourselves? Let us pray for the grace to be true to our Christian convictions, no matter what pressures we undergo as a result.
· I See You: “Before Philip called you, I saw you under the fig tree.” Wouldn’t we like to know what went on under that fig tree? Any guess would be mere speculation, but the important thing to know is that the occurrence Jesus referred to was probably quite significant to Nathanael. He seemed overcome with amazement that Jesus knew him more deeply than anyone had ever known him before. Jesus also knows each of us intimately. He knows our deepest intentions when others only see words and actions. He knows our distorted intentions—ones that can corrupt even the most heroic of gestures. And he knows the deepest desires of our heart, sometimes before we do. The more we allow God into the most intimate sanctuary of our soul, the greater will be our experience of the wonders he can do in us. It is remarkable that God knows us as he does, even more remarkable that he loves us as he does, and still more remarkable that he calls us into union with him. Our experience of giving God permission to plumb the depths of our hearts opens us to the truth of being deeply, overwhelmingly loved by him, and finally to the experience of allowing him to transform us and lead us to union with him.
· Angels Accompany Us: We celebrate angels in today’s liturgy. The word “angel” means messenger. In spiritual reality, angels are everywhere. Personal guardian angels are with us throughout our life. Angels are present at each Mass adoring Jesus along with us. Angels are invoked at funerals as we ask them to lead us to paradise (CCC 335). “The whole life of the Church benefits from the mysterious and powerful help of angels (CCC 334). How blessed are we by these mysterious creatures God has given us! How often do we think of them? Welcome their presence in our life? Ask them for favors?
Conversing with Christ: Lord, I can never fully comprehend how well you know me and how much you love me. You even gave the church the gift of archangels. I am grateful for all of your spiritual gifts and want only to know you more and more with each passing day.
Resolution: Lord, today by your grace I will be more conscious of your gift of angels and seek their guidance and favor.

Suy Niệm Tin Mừng Lễ Kính Các Tổng Lãnh Thiên Thần Michael, Gabriel, and Raphael
Qua bài Tin Mừng, Chúa Giêsu đã làm cho Nathanael rất đỗi ngạc nhiên, vì Ngài đã biết tất cả mọi thứ về Nathanael. Và ông Nathanael đã kinh ngạc và xưng tụng Ngài chính là Con Thiên Chúa, là Vua của Israel, nhưng Chúa Giêsu trả lời rằng những lời xưng tụng của Nathanael cũng chẳng có gì để so với những gì mà Nathanael sẽ sớm được thấy: Nghĩa là thiên thần đã xuất hiện và biến đi trước mặt Con Người. Cánh cửa ngõ giữa thiên đường và trái đất sẽ sớm được mở ra, không phải chỉ đối với Con Người nhưng còn mở ra cho toàn thể nhân loại. Chúng ta không nên ngạc nhiên khi thấy sứ giả của Thiên Chúa là Thiên thần cùng đồng hành với chúng ta và làm việc với và giữa chúng ta. Thường thì các Thiên Thần không được công nhận vì các Thiên Thần không đến với chúng ta dưới hình thức thực chất mà chúng ta thấy ở trong who các bức tranh nghệ thuật và đạo đức nhưng cũng không kém phần thực tế. Một lần nữa, chúng ta không bao giờ phải đơn côi, một mình và chúng ta có thể thực thi việc tìm kiếm sự thinh lặng và con đường ẩn dấu mà các thiên sứ đã hoàn thành nhiệm vụ của họ.
Lạy Chúa Xin giúo cho chúng con được thấy được sự hiện diện ẩn dấu của Chúa trong cuộc sống của chúng con.

Reflection Saints Michael, Gabriel, and Raphael, Archangels
When we look at what a mess the world is in, it is natural to wish for a ‘superhero’ to come and make everything right. The Jews who suffered great persecution longed for the tyrannical and unjust rulers and regimes of the earth to be swept away and for the wicked to be judged and punished. The early Christians expressed the same hopes in the Book of Revelation. By now we should know that God does not do the job for us or clean up our mess. God will give us the inspiration, grace, courage, and spirit to do these things but in the end the effort will be ours. The archangels are those messengers from God who walk with us to aid and encourage us along the way. We are never alone and we are never without inner resources.
Jesus surprised Nathanael because he already knew everything about him. Nathanael proclaimed him the Son of God and King of Israel, but Jesus replied that these titles were nothing compared to what Nathanael would soon see: angels ascending and descending on the Son of Man. The gateway between heaven and earth would soon be open, not only for the Son of Man but for all humanity. We should not be surprised that messengers from God walk and work among us. Often they are not recognized because they do not come in the dramatic form that we see in art and piety but they are no less real. Again, we are never alone and we can practice looking for the quiet and hidden ways that the angels accomplish their mission. Lord, help me to see Your hidden presence in my life.

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần 26 Thường Niên

  Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần 26 Thường Niên (Luke 9:51-56)

Hôm nay chúng ta hãy suy niệm vào tình yêu bao la của Chúa Giêsu Kitô đã ban cho chúng ta, Đó là một tình yêu có sự tôn trọng tự do cá nhân riêng của mỗi chúng ta. Những khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng ta, đôi khi chúng ta chẳng khắc gì những người của Samaria, có những hành động kém thân thiện, không hiếu khách khi Chúa Kitô đi qua và ghé thăm chúng ta. .
Chúng ta không thể biết được là khi nào Ngài đã đến với chúng ta. Có thể Ngài đến trong hình bóng một người thấp kém nhất trong chúng ta, có thể là một em bé, lang thang bán vé sổ, có thể là người hành khất đang ăn xin trên đường mà chúng ta đã gặp trên hè phố hôm nay, có thể một người nào đó đang thiếu thốn tình thương, đang thất vọng, đang cần sự chú ý và giúp đỡ của chúng ta.! Chúa Giêsu luôn luôn đi qua trong cuộc sống của chúng ta, trong những khoảng thời gian tốt có, xấu có, Sự qua lại ghé thăm của Ngài luôn luôn là những mục đích để giúp chúng ta phát triển thêm trong đức tin, để giúp chúng ta kiên định giữ lời dạy bảo của Ngài và tìm kiếm vương quốc của Ngài là Thiên Đàng trước tiên.
Chúng ta hãy cố gắng không nên từ chối bất cứ điều gì mà có vẻ không tốt cho chúng ta, hay là một sự thất vọng, vv . Chúng ta hãy nhớ cầu nguyện xin Chúa ban cho chúng ta những ân sũng và những hồng ơn được hiểu biết và kiên nhẫn, được ơn sức mạnh tinh thần trong thời gian thử thách. Và đặc biệt nhất là hồng ân của trí tuệ để chúng ta biết phân biệt và nhận ra Chúa khi Chúa đến và đang đi qua đời chúng ta.

Meditation:
Are you surprised to see two of Jesus' disciples praying for the destruction of a Samaritan village? The Jews and Samaritans had been divided for centuries. Jewish pilgrims who passed through Samaritan territory were often assaulted. Jesus did the unthinkable for a Jew. He not only decided to travel through Samaritan territory at personal risk, but he also asked for hospitality in one of their villages! Jesus' offer of friendship was rebuffed. Is there any wonder that the disciples were indignant and felt justified in wanting to see retribution done to this village? Wouldn't you respond the same way? Jesus, however, rebukes his disciples for their lack of toleration. Jesus had "set his face toward Jerusalem" to die on a cross that Jew, Samaritan and Gentile might be reconciled with God and be united as one people in Christ.
Tolerance is a much needed virtue today. But aren't we often tolerant for the wrong thing or for the wrong motive? Christian love seeks the highest good of both one's neighbor and one's enemy. When Abraham Lincoln was criticized for his courtesy and tolerance towards his enemies during the American Civil War, he responded: "Do I not destroy my enemies when I make them my friends?" How do you treat those who cross you and cause you trouble? Do you seek their good rather than their harm?
"Lord Jesus, you are gracious, merciful, and kind. Set me free from my prejudice and intolerance towards those I find disagreeable, and widen my heart to love and to do good even to those who wish me harm or evil."

Tuesday 26th Sunday Ordinary Time
Opening Prayer: Jesus, my heart thirsts for an encounter with you, but so often I want to meet you on my own turf, according to my own terms. Open my heart to allow myself to be challenged by your word to journey wherever you are leading, not setting the conditions myself, but allowing you to invite me deeper.
Encountering Christ:
· Determined to Journey to Jerusalem: Through intimate prayer with his Father, Jesus came to a clear understanding of the Father’s will. Once he knew his Father’s will, there was not the slightest hesitation on his part. His resolute determination did not arise from a personal attraction to what lay ahead. He was in no way deceived as to the excruciating suffering that awaited him in Jerusalem. Yet, his determination was unfailing. In her writings, St. Teresa of Avila speaks of the importance of having a “determined determination” never to give up prayer. How “determinedly determined” are we to become a saint? How “determinedly determined” are we to fulfill God’s will in our life no matter what?
· He Sent Messengers Ahead of Him: The Samaritans would not welcome Jesus because the destination of his journey was Jerusalem. Their motives were based on cultural tensions of the times: Samaritans and Jews purely and simply did not mix. Yet, what these Samaritans did not realize was that they were turning away their Lord God and Savior for something as trivial as a centuries-old tradition of resentment and prejudice. How often for us, too, a multitude of reasons present themselves for turning away the Lord’s advances in our lives. Jesus’s steps were pointed in the direction of Jerusalem, and Jerusalem was the place of the cross. We easily find excuses to refuse Our Lord’s invitations because they bring us uncomfortably close to the cross. We forget that the “Jerusalem” Jesus invites us to can also be the source of the fullness of life for us.
· Fire to Consume Them?: James and John, together with the rest of the apostles, had still not come to see things as God sees them. They failed to understand that God does not work in human hearts, or in the world at large, by force. The only force he uses is that of love. The Samaritans were not to be converted through a show of brute power. In fact, Jesus knew that the way to transform their hearts lay precisely in continuing down the road to their redemption, to the point of drinking the chalice that was his to drink. Let us join Our Lord on his path toward Jerusalem, and perhaps, instead of focusing on the attitudes of those around us, allow God to transform our hearts and teach us to love to the ultimate consequences, as he did.
Conversing with Christ: Jesus, you journeyed resolutely toward Jerusalem, knowing that your Passion and death awaited you there. Grant me a “determined determination” to embrace the invitation to follow you to its final consequences. Give me the strength to desire not only holiness but also the path necessary to reach it. Help me to keep my eyes set on you no matter what.
Resolution: Lord, today by your grace I will practice fortitude as the opportunity presents itself in my day.

REFLECTION
To "become like little children" in the Gospel reading does not mean to be ignorant and weak, helpless and gullible. To "become like little children" means to be little children totally dependent on their parents and elders in our relationship with our heavenly Father. It means we should be "innocent," with the pure innocence of little children, trusting, obedient and dependent on our Father in heaven in the way of little children with their parents. It means we somehow let go of our pride, arrogance and complete confidence in ourselves.
In the first reading Yahweh, God of Israel, faithful to his covenant, reiterates his love for Israel and promises their return to Jerusalem, "I am going to save my people ... They will be my people and I shall be their God." Are we able to "become like little children" before our heavenly Father? Are we able to have complete trust and confidence that our heavenly Father will take care of us? "If God so clothes the grass in the field which blooms today and is to be burned tomorrow in an oven, how much more will he clothe you?" (Mt 6: 30) "As bad as you are, you know how to give good things to your children. How much more, then, will your Father in heaven give good things to those who ask him!" (Mt 7: 11)

REFLECTION Tuesday 26th Ordinary Time Luke 9:51-56
Let us reflect today on the immense love of Jesus Christ for us – a love that respects your freedom. Many moments in our life we, like the people of Samaria, act in the same hostile way, not knowing it is the Lord who is passing by and visiting us. What are some of the moments that Jesus could be passing by? He often takes the form of a little one, someone of no importance to whom we do not pay attention and whom we can easily reject. A poor one perhaps? Or a relative who needs consolation? Someone sick who may need medical help? Or a situation that is not expected? A failure in life? Jesus is always passing in our lives, in good times and bad times. This passing is always to help us grow stronger in faith, for us to hold steadfast to his teachings and to seek first his kingdom. Let us not reject anything that does not seem good for us, an irritation to our plans, a disappointment, etc. Let us pray instead for the gift of understanding and patience - the gift of fortitude in times of trials. And most especially the gift of wisdom to discern when the Lord is passing.

REFLECTION 2017
In the first reading the prophet says that "many great peoples and powerful nations will come seeking Yahweh, God of hosts, in Jerusalem and pray to him." They will come because they have "heard that God is with you." Before Jesus returned to heaven in his Ascension, he commissioned his disciples to "go and make disciples from all nations." (Mt 28: 19) Jesus wishes that the salvation he gained be brought to and be enjoyed by all humankind, similar to the prophet's words that many peoples and nations will come to worship Yahweh, the one true God of hosts and of Israel.
In the Gospel reading the apostles James and John wished to call down fire and thunder from the heavens to destroy the Samaritan village which refused to receive them: thus, Jesus called them Boanerges, "men of thunder." Though the Samaritans did not receive them (Jews and Samaritans did not like one another, hated one another! They also knew Jesus and his disciples were headed for the Jewish center Jerusalem.), Jesus rebuked James and John for their evil wishes on the Samaritan village.
Despite two millennia of Christianity, the great majority of our world today do not know Christ; there are many who know of him and hate those who believe in him.
May we strengthen our faith in Christ. May we be witnesses of Christ to others that they may say, "We, too, want to go with you for we have heard that God is with you."

REFLECTION 2019
In the first reading the prophet says that "many great peoples and powerful nations will come seeking Yahweh, God of hosts, in Jerusalem and pray to him." They will come because they have "heard that God is with you."
Before Jesus returned to heaven in his Ascension, he commissioned his disciples to "go and make disciples from all nations." (Mt 28: 19) Jesus wishes that the salvation he gained be brought to and be enjoyed by all humankind, similar to the prophet's words that many peoples and nations will come to worship Yahweh, the one true God of hosts and of Israel.
In the Gospel reading the apostles James and John wished to call down fire and thunder from the heavens to destroy the Samaritan village which refused to receive them: thus, Jesus called them Boanerges, "men of thunder.." Though the Samaritans did not receive them (Jews and Samaritans did not like one another and indeed hated one another!) they also knew Jesus and his disciples were headed for the Jewish center Jerusalem. Jesus rebuked James and John for their evil wishes on the Samaritan village.
Despite two millennia of Christianity, the great majority of our world today do not know Christ; there are many who know of him and hate those who believe in him. May we strengthen our faith in Christ. May we be witnesses of Christ to others that they may say, "We, too, want to go with you for we have heard that God is with you."

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Hai Tuần 26 Thường Niên

 Suy Niệm Tin Mừng Thứ Hai Tuần 26 Thường Niên

Bài đọc Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy được những sự kiện quan trọng trong sứ vụ công khai của Chúa Giêsu Kitô: Ông Phêrô đã tuyên xưng đức tin ông và tin vào Chúa Giêsu, Ngài là Đấng Thiên sai của Thiên Chúa, đã tiên đoán về sự đau khổ về cuộc khổ nạn của Ngài và cái chết và sự phục sinh của Ngài và Ngài cũng đã tõ mình ra trong cuộc biến mình với Môi-se và Ê-li trước mặt các tông đồ Phêrô, Giacôbê và Gioan.
Đây chính trong bối cảnh này mà Chúa Giêsu thấy các môn đệ tranh cãi về cái tôi, về cái chức quyền của họ "Họ đã tranh cãi là ai trong số họ là người lớn nhất." Và Chúa Giêsu đã giáo huấn họ, dạy cho họ biết được cái giá trị của của mỗi người chúng ta trong nước của Thiên Chúa, và Ngài đã mang một đứa trẻ trước mặt họ, "Ai đón chào những đứa trẻ này vì danh thầy, là đón chào thầy, và ai chào đón thầy, thì đón chào Đấng đã sai thầy và hãy nghe đây. nếu một ai trong các người được coi như thè nhỏ nhất hay thấp kém nhất trong số tất cả các con, Thì người ấy là một con người vĩ đại nhất. "
Trong giá trị của Thiên Chúa, người lớn nhất vĩ đại nhất là nhỏ nhất và thấp kém. Thật là vinh phuc cho ngững ai có tinh thần của người nghèo... Những người than khóc... Hiền lành... Những ai đói khát vì sự công chính... Những ai bị bách hại vì sự công chính." (Mt 5: 3-10)
Con Thiên Chúa "Ngài đã hủy mình ra không, là lĩnh lấy thân phận tôi đòi, trở thành giống hẳn người ta; đem thân đội lốt người phàm, 8 Ngài đã hạ mình thấp hèn, trở thành vâng phục cho đến chết, và là cái chết thập giá! 9 Bởi vậy Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài! và ban cho Ngài Danh hiệu vượt quá mọi danh hiệu,"(Phil 2: 7-9)
Để theo Đức Giêsu kitô là đi theo con người đầy tờ khiêm tốn, đau khồ, ""Nếu ai muốn đi sau Ta, thì hãy chối bỏ chính mình, hãy vác lấy khổ giá của mình và hãy theo Ta. 3" (Mc 8: 34)

Reflection:
Our gospel reading today follows key events in our Lord's public ministry: Peter's profession of faith in him as the Messiah of God, his prediction of his suffering, death and resurrection and his transfiguration with Moses and Elijah before the apostles Peter, James and John.
It is in this context that Jesus finds his disciples arguing "about which of them was the greatest." And Jesus educates them in God's value system by bringing in a little child before them, "Whoever welcomes this little child in my name, welcomes me; and whoever welcomes me, welcomes the one who sent me. And listen: the one who is found to be the least among you all, is the one who is the greatest."
In God's value system, the least is the greatest. For "fortunate are those who have the spirit of the poor. . . those who mourn. . . the gentle. . . those who hunger and thirst for . . . those who are persecuted for the cause of justice." (Mt 5: 3 – 10)
The Son of God "emptied himself, taking the nature of a servant, made in human likeness. . . humbled himself by being obedient to death, death on the cross. That is why God exalted him and gave him the Name which outshines all names." (Phil 2: 7 – 9)
The following of Jesus is the following of the humble Suffering Servant, "If you want to follow me, deny yourself take up your cross and follow me." (Mk 8: 34)

Monday 26th Sunday Ordinary Time
Opening Prayer: Lord, thank you for this time to reflect on your word. Help me to draw from it a message you have for me personally today.
Encountering Christ:
· The Disciples Argued: In retrospect, imagine listening in on what sounded like petty bickering among men who would become the first pope and pillars of the future church. That they were arguing, among all things, for a place of position seems outrageous knowing how holy these men eventually became. This incident speaks to the awesome and gratuitous transforming power of God! None of us deserve sainthood, but when we bend our hearts toward Jesus and follow in his footsteps, he graciously softens our hard edges, tames our restlessness, and stretches our capacity to love until we are able to love as he does. Then, the desire of the Father is fulfilled for us and we are made worthy, by his doing, to join him one day in heaven for all eternity.
· Jesus Knew: Jesus “realized the intention of their hearts” and he concluded that the remedy was to place a small child in their midst. The disciples had succumbed to concupiscence, as we all do. Bishop Barron, quoting Thomas Aquinas, acknowledged we are primarily attracted to power, wealth, honor, or pleasure. “When we try to satisfy the hunger for God with something less than God, we will naturally be frustrated, and then in our frustration, we will convince ourselves that we need more of that finite good, so we will struggle to achieve it, only to find ourselves again, necessarily, dissatisfied,” he said. By placing a child in their midst, Jesus was trying to show the disciples what is most important to him: not power or status, but purity of heart. Jesus does the same for us, calling us over and over again through prayer and the sacraments to purify our intentions and seek him above all things.
· In Our Company: Moment by moment Jesus was dismantling his friends’ notion of what it means to be an apostle. They had assumed they were members of an exclusive club, wielding powers Jesus gave them for the good of mankind. Jesus reminded them that his love and powers are available to anyone who loves him in return, from a small child to a stranger expelling demons on the other side of town. As practicing Catholics, we might be tempted to fall into the trap of comparing our faith practices or our apostolic works to others, instead of keeping our focus on Christ. He reminds us to draw our meaning and purpose from him alone.
Conversing with Christ: Lord as I walk through my day, help me to be aware of times when I measure my worth by worldly standards instead of yours. Reorient me, just as you did the apostles.
Resolution: Lord, today by your grace I will do a hidden act of service, making myself small out of love for you.

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 26 Thường Niên Năm B

 Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 26 Thường Niên Năm B

Hôm nay trong các bài đọc thứ Nhất và bài Tin Mừng chúng ta đã thấy có nhiều điểm tương tự giống nhau. Cả hai bài đọc này đều là biểu hiện của sự thật chứng minh rằng Thiên Chúa không có sự thiên vị, thích người này ghét bỏ người kia (CVTĐ: 10, 34). Thiên Chúa chọn và dùng những người biết làm hài lòng Chúa và trao cho những người đó việc làm, nhiệm vụ của mình. Đây cũng là hình thức chứng tỏ rằng Chúa Thánh Thần của Thiên Chúa là Đấng trao quyền cho con người để làm những điều tốt.
Trong cả hai bài đọc, chúng ta thấy những người ở bên ngoài trại thời ông Môisen và những người không thuộc nhóm môn đệ của Chúa đã rao giảng và nói tiên tri trong quyền năng của Chúa Thánh Thần; những người nhân danh Chúa Giêsu mà trừ quỷ.
Chúng ta cũng thấy các môn đệ của Chúa Giêsu đang sốt sắng đố kỵ, nghen tương với những người nay và họ đã sợ hãi và lo lắng. Vì ho cứ sợ hãi là vị trí của mình và quyền hạn của Thầy mình nôn họ đã cố gắng ngăn cản những người lạ kia không được tham gia vào chức vụ và sứ mệnh của Thiên Chúa.
Trong cả hai trường hợp, ông Môisen và Chúa Giêsu đã không chịu khuất phục trước nỗi sợ hãi và từ chối yêu lời cầu của các môn đệ. Bởi vì những công việc mà những người này đã làm rất phù hợp với ý muốn của Thiên Chúa vì tất cả những người này đã được nhận được ơn Chúa Thánh Thần của Thiên Chúa và được thúc đẩy để làm những việc tốt lành.
Công việc tốt lành này bao gồm, việc nói tiên tri và rao giảng tin mừng về Nước của Thiên Chúa trên Trời. Đây là lý do tại sao ông Môisen đã trả lời: “Ngươi phân bì giùm ta làm chi? Chớ gì toàn dân được nói tiên tri và Chúa ban Thần Trí của Người cho họ”. Và Chúa Giê-su nói với các môn đệ: “Ðừng ngăn cấm y, vì chẳng ai có thể nhân danh Thầy mà làm phép lạ, rồi liền đó lại nói xấu ... ”
Vì vậy, đối với ông Môisne và Chúa Giêsu, thì đó là một sự tiến triển tốt. Những phản ứng của ông Môisen và Chúa Giêsu đối với các môn đệ của hai Người rất đơn thuần là cho họ thấy rằng Thiên Chúa chống lại tinh thần ghen tị với những người khác vì họ có được những ơn đặc biệt. Và hình ảnh trong hai bài đọc này cũng cho chúng ta thấy tâm hồn của ông Môisen cũng như Chúa Giêsu đã khiêm tốn và nhu mì như thế nào.
Thánh Giacôbê cũng cảnh báo chúng ta chống lại sự áp bức, đàn áp và mọi hình thức bất công đối với những người yếu thế, người nghèo đói và những người không thuộc nhóm, thành phần hay giai cấp với mình. Thay vì áp bức và đàn áp họ, chúng ta nên tìm các nâng đỡ và giúp họ nẩy mầm và phát triển về thể chất cũng như tinh thần. Chúng ta không nên bóp nghẹt ơn Chúa Thánh Thần thật sự của Thiên Chúa nơi người khác do lòng đố kỵ hay do sự thái quá của chúng ta.
Làm những điều đố kỵ hay ghen tức này có nghĩa là đã bất công như những người giàu có áp bức mà Thánh Giacôbê đã lên án trong bài đọc thứ hai hôm nay. Đúng hơn, chúng ta nên phải là những sứ giả của công lý, hòa bình, tiến bộ, bác ái, lòng thương xót và có lòng trắc ẩn. Đây là điều mà Đức Thánh Cha Phanxicô đang kêu gọi tất cả các Kitô hữu và người Công giáo ở mọi cấp độ nên thực hiện.
Thay vì đàn áp những người khác và bức chế những năng khiếu riêng của họ, chúng ta nên tìm cách làm mọi thứ có thể để nâng cao phẩm giá con người của họ. Để làm được điều này, chúng ta phải cởi mở và ngoan ngoãn với ơn Chúa thánh Thần giúp đỡ..
Giống như các môn đệ của ông Môi-sen và Chúa Giêsu trong các bài đọc hôm nay, trong khi sốt sắng trong công việc của Thiên Chúa, chúng ta nên khiên tốn, không nên sợ việc bị mất chức vụ hoặc quyền hạn của mình. Chúng ta cũng phải nên tránh sự đố kỵ khiến chúng ta cố gắng ngăn chặn tài năng và khả năng mà Thiên Chúa đã ban dành cho người khác. Thay vào đó, chúng ta nên đọc các dấu chỉ của thời đại và để cho Thiên Chúa làm việc của Chúa trong dân của Ngài.
Cuối cùng, một bài học quan trọng khác mà chúng ta cũng phải nên học hôm nay là Thiên Chúa làm việc theo những cách bí ẩn của Ngài và Ngài không sự suy luận như con người chúng ta. Do đó, Chúa đã nói với chúng ta qua tiên tri Ê-sai là: “Quả thế, ý nghĩ của Ta không phải là ý nghĩ của các ngươi, và đường lối của Ta không phải là đường lối của các ngươi, Vì trời cao hơn đất, cũng vậy, đường lối của Ta vượt hơn đường lối của các ngươi, và ý nghĩ của Ta vượt hơn ý nghĩ của các ngươi.”(Ish 55, 8-9).
Điều này không chỉ đơn giản để nói rằng bằng cách cho phép Thần khí hay Thánh Thân của Ngài hoạt động trong những người bên ngoài trại của ông Môi-sen và các môn đệ của Chúa Giêsu, Thiên Chúa thấy rõ hơn con người chúng ta rất nhiều. Ngài chọn bất cứ những ai Ngài muốn và trao quyền cho những người đó để làm việc cho Ngài. Ngoài ra, Ngài mong muốn tất cả chúng ta là con cái của Ngài được tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần của Ngài để làm việc cho Ngài trong việc xây dựng Nước Trời trong mọi tấm lòng.
Nhiều khi, chúng ta không nhìn thấy ánh sáng của Chúa chiếu rọi trong cuộc đời mình, bởi vì chúng ta không bận tâm đến việc mở cửa tấm màn che trong trái tim của mình. Cho dù bên ngoài trời có thể là một ngày tươi sáng, rực rỡ, nhưng nếu chúng ta nhốt mình trong căn phòng sau tấm màn che nắng có khóa và rèm kéo, chúng ta sẽ không được hưởng và thấy được ánh sáng.
Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi tất cả chúng ta đến với Ngài. Thiên Chúa muốn chúng ta sống đời đời với Ngài; và Ngài sẽ làm mọi thứ để có thể đưa chúng ta đến đó. Điều duy nhất Ngài sẽ không làm là lấy đi sự tự do của chúng ta. Bởi vì điều đó sẽ phá hủy cái bản chất con người của chúng ta. Chắc chắn là Thiên Chúa không muốn lấp đầy thiên đường của Ngài với những người máy. Nhưng Ngài khao khát linh hồn của chúng ta.
Thiên Chúa rất nhân từ và rộng lượng; Bản chất của Ngài là truyền bá sự tốt lành, điều mà Ngài sẽ chứng minh cho chúng ta là trong thánh lễ này là Ngài ban chính mình Ngài cho chúng ta trong Bí tích Thánh Thể. Chúng ta hãy cảm tạ ơn Chúa từ tận đáy lòng mình, và cầu xin Chúa ban ơn lành và lòng can đảm cho chúng ta để chúng ta dám mở tất cả các tấm màn che trong trong tâm hồn chúng ta, hoặc ít nhất là một tắm màn đang nắng mà chúng ta vẫn sợ từ trước đến nay không dám mở. Không có gì có thể làm hài lòng Thiên Chúa hơn. Chúng ta hãy dâng lên Chúa lời cầu nguyện này: "Lạy Chúa Giê-su, con tin cậy nơi Chúa, con yêu thương Ngài. Chúng con mong rằng không điều gì có thể tách rời con ra khỏi Chúa." Amen.

Homily 26th Sunday Ordinary Time, Year B, Mk 9, 38-43. 45. 47-48
Today, the first reading and gospel have a lot in common. Both of them are manifestations of the fact that God has no favorite (Act 10, 34). He chooses and uses those that please him for his mission. It also proves that the Spirit of God is the one that empowers to do good.
In both readings, we see men outside the “camp and the group of disciples” prophesying and preaching in the power of the Holy Spirit; and also casting out devils in the name of Jesus respectively.
We also see the zealous and envious disciples getting afraid and worried. Being afraid for their own positions and the authority of their masters, they made efforts to stop them from participating in the ministry and mission of God. In both cases, Moses and Jesus refused to yield to the fears and refused to the request of their disciples. This is because, it is in line with the will of God that all men should receive the spirit of God and be motivated to do good works.
This good work includes, prophesying and preaching the good news of the kingdom of God. This was why Moses responded: “…If only the whole people of the Lord were prophets and, the Lord gave his Spirit to them all.” And Jesus told his disciples: “You must not stop him; No one who works a miracle in my name is likely to speak evil of me…” So, for both Moses and Jesus, it was a good development. Their responses to their disciples simply show that they were opposed to the spirit of envy over the gifts of others. It also shows how modest and meek their hearts are.
Saint James warns us against oppression, suppressions and injustices of all kinds against the weak, the poor and those who do not belong to our group, fold or class. Rather than oppress and suppress them, we should build and, help them to grow up physically and spiritually. We should not strangle the true spirit of God at work in others due to envy or by being overzealous.
Doing this means being unjust like the oppressive rich that Saint James condemned in today’s second reading. Rather, we should be messengers of justice, peace, progress, charity, mercy and compassion. This is what the Holy Father Pope Francis is calling all Christians and Catholics at all levels of faith to do.Rather than oppress and suppress others and their gifts, we should do everything possible to uplift their human dignity. To do this we must be open and docile to the spirit of God.
Like the disciples of both Moses and Jesus in our readings today, while being zealous in God’s work, we must avoid the fear of losing our positions or authority. We must also avoid envy which moves us to try to suppress God’s gift to others. Instead, we should read the signs of the times and allow God to be God in his people.
Finally, another important lesson we must learn today is that God works in mysterious ways and does not reason like us humans. Hence, he tells us through the prophet Isaiah: “My ways are not your ways, and my thoughts are not your thoughts. Just as the heavens are higher than the sky so are my thoughts and my ways higher than yours” (Ish 55, 8-9).
This is simply to say that by allowing his spirit to operate in those outside the camp of Moses and the disciples of Jesus, God sees much better than us humans. He chooses whoever he wants and empowers him or her for his mission. Also, it is his desire that all of us his children be filled with his spirit in order to work for the establishment of His Kingdom in all hearts.
Today, Jesus invites all of us to come to him. God wants us to spend eternity with him; and He will do everything possible to get us there. The only one thing he will not do is to take away our freedom. Because that would destroy our essence. God does not want to fill heaven with robots. He desires our souls. In coming weeks and then especially during Advent and Lent; we will hear to what lengths God goes in order to save us. Again,
Today Jesus wants to warn us about the terrible alternative. If it causes a certain fear, consider the words of the Psalm: "The fear of the Lord is pure." It is not a cringing fear, but a salutary fear; the fear of eternal separation. Let us say this prayer: "Jesus, I trust in you, I love you. May nothing separate me from you." Amen.

26th Sunday Ordinary Time
Opening Prayer: Lord, thank you for these moments of quiet to reflect on your divine message for me. Help me to draw from this time some transformative thoughts for my day.
Encountering Christ:
1. Whoever Is Not against Us Is for Us: Our Lord offered his disciples and all believers a beautiful lesson here on Christian unity. How blessed we would be if we could focus as effortlessly on what brings us together as we do on what drives us apart. To love Christ with all of our heart, mind, body, and soul can’t help but lead us to embrace and love his Church since Christ is the head of his Church, and we are its many parts (1 Corinthians 12). Only by loving Christ can we hope to unite ourselves to those within the Church (especially those whom we find difficult or with whom we disagree), and those who battle against us from without. When we cultivate a personal love of Christ, we are fortifying ourselves to become his peacemakers, builders, and uniters in a world fraught with division. St. Paul counsels us, “Do not be conquered by evil but conquer evil with good” (Romans 12: 21), and we receive that good when we spend time with Christ and live out our personal mission.
2. Our Reward: Christ promised that if we give a cup of water to someone in his name we will be rewarded. By this, he makes clear that the most humble, simple, loving actions in this life can bear important consequences for eternity. How often do we deeply reflect on this revelation of Christ? One day, we will receive a reward, our “crown” as St. James described it (James 1:12). Imagine! Sr. Faustina shared, “Today I was in heaven, in spirit, and I saw its inconceivable beauties and the happiness that awaits us after death. I saw how all creatures give ceaseless praise and glory to God. I saw how great is happiness in God, which spreads to all creatures, making them happy; and then all the glory and praise which springs from this happiness returns to its source; and they enter into the depths of God, contemplating the inner life of God, the Father, the Son, and the Holy Spirit, whom they will never comprehend or fathom. This source of happiness is unchanging in its essence, but it is always new, gushing forth happiness for all creatures” (Diary, 1789-1790).
3. Damnation: Although Christ spoke of heavenly reward in this Scripture passage, he also warned us that causing someone to sin can result in our own damnation. Yet, damnation will never be forced upon us. We will have chosen it by our actions in this life. “To obtain salvation we must tremble at the thought of being lost, and tremble not so much at the thought of hell, as of sin, which alone can send us thither. He who dreads sin avoids dangerous occasions, frequently recommends himself to God, and has recourse to the means of keeping himself in the state of grace. He who acts thus will be saved; but for him who lives not in this manner, it is morally impossible to be saved (St. Alphonsus Maria de Liguori).
Conversing with Christ: Lord, have mercy on me, a sinner! I want to follow your holy will out of love, but I am also sometimes fearful of eternal punishment. In these moments of intimacy with you, calm my fears and purify my love so that I may have confidence on the day of judgment, knowing you are Love (1 John 4).
Resolution: Lord, today by your grace I will reflect on the ability I have to know you and pray ardently for those who don’t know you

Thursday, September 23, 2021

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bẩy Tuần 25 TN

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bẩy Tuần 25 TN Luke 9:43-45
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta sẽ biết rằng Chúa đang có một mối lo lắng và một gánh nặng rất to lớn, nếu như chúng ta chứng kiến được những lời cầu nguyện của Ngài trong khu vườn cây dầu vào đêm trước khi Ngài phải chịu nạn chúng ta có thể biết được Ngài đã phải mang cái gánh nặng này đã bao lâu rồi. Chúng ta có hai cách để đọc và suy nghĩ về bàiTin Mừng hôm nay.
1 - Chúng ta có thể đọc đó như là bài chia sẽ mà Chúa Giêsu muốn tâm sự. Ngài muốn chia sẻ gánh nặng này với những các môn đệ của Ngài và những ai muốn gần gũi với Ngài. Nhưng có lẽ họ không có đủ sức mạnh để hiểu và chịu đựng cái nỗi đau thương của Ngài.
2 - Chúng ta có thể đọc bài Tin Mừng hôm nay như là một lời cảnh cáo của Chúa Giêsu cho các môn đệ của Ngài biết rằng; Ngài muốn họ chuẩn bị tinh thần về sự đau khổ và cho cái chết của Ngài.
Trong những tháng năm cùng rao giảng tin mừng với các môn đệ, Chúa Giêsu có nói với các môn đệ nhiều lần rằng Ngài sẽ phải chịu đau khổ và sẽ bị giết. Nhưng có thể là họ không hiểu được những lời Chúa tiên báo này, họ chỉ mới nhớ lại những lời này sau khi Ngài đã chết đi và sống lại từ cõi chết và ghi nhớ lại những dữ kiện sau cái sự thực đau thương phũ phàng, với Thập Giá trong quá khứ, họ đã được biến đổi, và từ gánh nặng Thập giá đó họ sẽ có được sự mặc khải như bây giờ.
Chúa Giêsu biết những gì đang đến, sẽ đến và Ngài can đảm, cam kết sẽ thực thi theo ý muốn của Chúa Cha. Cho dù Ngài đã biết về sự đau khổ và phải chết trên Thập Giá nhục nhã trước khi Ngài đã tập đọc được những chữ cái đầu tiên hay Ngài chỉ biết được cái số phận của mình sau này, Ngài luôn luôn biết rằng Ngài sẽ làm theo ý Chúa Cha, mà không làm theo ý riêng mình. Lạy Chúa xin Giúp cúng con có can đảm để làm theo ý Chúa.

Reflection Saturday 25th Ordinary Time
I wonder when Jesus learned that he would die on the Cross, or if he always knew it. I mean to say, did he know it as a five-year-old boy or did he learn it at some point later in life? He was not taken by surprise: he teaches his disciples about the sufferings to come and he discusses the Cross with Elijah and Moses during the Transfiguration. We know that it was a great burden for him, as is clear from his prayers in the garden on the night before he died, but how long did he carry this burden?
It seems to me that there are two distinct ways to read the Gospel today. We could read it as Jesus trying to share this burden with those closest to him, but they are not strong enough to help bear it, or we could read it as Jesus, knowing that his disciples would not be able to bear the burden that he carried but also wanting to prepare his disciples for his death, tells them about the suffering and death to come, but prevents them from understanding.
In the year leading up to the Cross, Jesus told his disciples many times that he would suffer and die. They did not understand then, but after he died and rose from the dead they remembered these teachings. Remembering them after the fact, with the Cross in the past, they are transformed, from the burden they would have been, to the revelation they are now.
These words are a revelation because they teach us so much about Jesus Christ. Because of these words we know that he was fully aware of the death he would suffer, yet he does not say these words as a merely prescient person would. If you knew right now the death that awaits you, your first instinct would be to consider ways to avoid it, but Jesus does not begin planning ways to avoid his fate. He knows what is coming, and he is committed to doing the will of the Father. Whether he knew about the Cross before he learned his first words or if he did not know until the year before, he always knew that he would do the will of his Father, no matter what.

Saturday 25th Week in Ordinary
Opening Prayer: Dear Lord Jesus, I am grateful to have this time of prayer with you. Help me to grow in faith, hope, and love. Let me learn the lessons you wish to impart to me. I need your grace to renew, strengthen, and guide me in my discipleship. I also bring the souls entrusted to my intercession to you in this prayer.
Encountering Christ:
· They Were Amazed: It was easy to be amazed at the words and deeds of Jesus. He “taught them as one having authority” (Mark 1:22), and his miracles left people even more astounded, saying, “We have seen incredible things today” (Luke 5:26). Consequently, enlightened by grace, Peter proclaimed Jesus to be the “Messiah of God” (Luke 9:20). When Our Lord’s words inspired and his miracles cured countless people, it was easy to follow him. He was popular and admired, and some of his admiration would reflect upon his closest collaborators. They could feed off the excitement; they could bask in his glory. It is easy to follow Jesus when things are going well, when prayer brings us consolation, and when our ministry meets with success.
· The Son of Man Is to Be Handed Over: However, Our Lord warned his apostles on various occasions that his life would suffer an ignominious ending (Luke 9:22 and Luke 17:25). The willingness to suffer with and for Christ is an essential aspect of discipleship.“If anyone wishes to come after me, he must deny himself and take up his cross daily and follow me” (Luke 9:23). To “daily” take up one’s cross implies that denying oneself is a constant disposition, and not merely reserved for the end of life. There will be many sacrifices required of us when we choose to live like Christ. Self-denial goes hand in hand with living his precept of charity since it seeks to place the needs of others before our own comfort and preferences.
· They Did Not Understand: Christ’s teaching of self-denial is hard to understand and even harder to live. It goes contrary to our sinfulness, which seeks to affirm oneself at the expense of others. The Catechism states that sin is a “failure in genuine love for God and neighbor [which]… injures human solidarity” (CCC 1849). Therefore, to renew charity in our lives, grace will pull us against the current of our selfishness: “Unless a grain of wheat falls to the ground and dies, it remains just a grain of wheat” (John 12:24). However, it is in dying to self that we can produce “much fruit” (John 12:24). We can only understand this principle with grace and experience.
Conversing with Christ: Dear Jesus, throughout my life I have received countless graces from you, which have brought me great joy: consolation in prayer, answered prayers, protection from harm and assistance with many needs, blessings at work and in my family. Help me also to appreciate the blessings that are costly, that challenge my comfort and way of thinking. Let me realize in practice that “all things work for good for those who love God” (Romans 8:28).
Resolution: Lord, today by your grace I will reflect on how some of the difficult moments in my life have brought blessings.

Saturday-25th Week in Ordinary 2013
Scripture frequently uses the image of a shepherd to speak of God’s protecting love and care for us, as in the passage from Jeremiah which serves as our responsorial Psalm today. People who have grown up with a religious life nourished by the word of Scripture have probably assimilated the image to such an extent that they find no problem with the image and are even moved to great devotion by singing “The Lord is my shepherd”.
Since, however, we mostly live in urban areas and not in a nomadic culture where actual shepherds do guide and care for their flocks of sheep, it is beneficial and at times even necessary for us to re-think the image of a shepherd and try to reach a real understanding of the truth which Scripture conveys to us. Many other biblical images are no longer part of our urbanized culture and social ambience and need to be re-thought.
Even Jesus’ disciples found it difficult to understand his message, partly because the notion of a suffering Messiah did not make any sense to them. So then, through prayer and reflection, we need to personalize our religion and cultivate a relationship with God that makes spiritual sense to us and strengthens our faith. Lord, bless us with the strengthening experience of Your protective love.

REFLECTION
In today's Gospel reading, Jesus tries to convey to his disciples a correct view of his mission, but they simply do not understand. The notion of a suffering Messiah is just too much for them to grasp. They even hesitate to inquire more deeply about it. They could understand Jesus' miracles. They could understand the traditional Jewish concept of a conquering Messiah. But the idea of a Messiah who would be killed was totally foreign to them. It seemed like complete defeat.
After Pentecost, however, their eyes would be opened. With the outpouring of the Holy Spirit, they would come "to understand fully the mystery, the plan God was pleased to decree in Christ to reconcile everything in his person both on earth and in the heavens, making peace through the blood of his cross." With the Spirit they could see beyond the externals of life and religion, and see into the very heart of God. This heart is a heart of love. It is also a heart of mystery. It lives by dying for those it loves. It is glorified in being humbled for those it loves. It is given abundant wealth by becoming poor so that those it loves might share in its wealth. These things are all paradoxes. They are all mystery. Yet they all boldly and clearly proclaim the truth of God's love. This love was most dearly revealed in the death of God's Son, Jesus Christ.
Do we understand this mystery, or do we still seek a Messiah who will come in worldly victory? Do we really seek the action of the Spirit in our life so we might understand this mystery? Do we really allow ourselves to be daily born again in his love by coming to share in a daily death to selfishness and sin? As a Church we must not allow ourselves to remain in ignorance. We must be born again in the true sense of the word.

Suy Niệm Tin Mừng thứ Sáu Tuần thứ 25 Thường Niên

Suy Niệm Tin Mừng thứ Sáu Tuần thứ 25 Thường Niên
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thử hỏi, nếu Chúa Giêsu cũng hỏi chúng cùng một câu hỏi “còn các con, các bảo Thầy là ai?”, có lẽ chúng ta sẽ trả lời: “Thầy là Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Con, là Ngôi Lời nhập thể làm người, là Đấng Tạo Hóa và Đấng Cứu Thế của chúng con, là Con một của Chúa Cha, là Chúa Đức Kitô, và là Thiên Chúa thật cũng là người thật ”. Không giống như các tông đồ trong thời của Chúa, bổn phận chính của chúng ta bây giờ là phải rao truyền tất cả những điều ấy tới tất cả mọi người để họ cùng nhận biết Chúa. Các tông đồ đã không chắc chắn Chúa Giêsu là ai. Họ biết được Ngài là ai, là Đấng nào sau khi chứng kiến ​​cái chết và sự phục sinh của Người. Tất cả các tông đồ, trừ Thánh Gioan đã chết một cái chết vì đạo như Chúa Giêsu.
Bây giờ chúng ta thực sự đã biết Chúa Giêsu là ai. Cuộc sống, cái chết và sự sống lại của Ngài đã chứng minh cho chúng ta. Chúng ta được chúc phúc vì Thiên Chúa đã ban cho chúng ta những ân sủng để chúng ta biết điều này. Chúng ta cẩn phải nhận ra tầm quan trọng về những kiến ​​thức này cho chúng ta; sự sống đời đời của chúng ta đều phụ thuộc vào những kiến thức đấy.
Chúng ta phải biết rằng "từ nguyên thuỷ (khởi đầu) đã có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở trong Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa;. Ngài đã ở cùng Thiên Chúa. Và qua Ngài mà tất cả mọi sự đã được thực hiện và Mọi sự đã nhờ Ngài mà thành sự và không Ngài thì không gì đã thành sự." (Ga 1: 1-3)
Dự định ban đầu của Thiên Chúa là ban sự sống đời đời cho con người chúng ta , nhưng vì sự bất tuân và niềm tự hào của con người, của tổ phụ con người cúng ta là Adong và Eva mà cúng ta đã đánh mất cái quyền lợi đấy. Vì vậy, để cứu rỗi cho chúng ta, Ngôi Lời đã trở nên Con Người phàm tục như chúng ta và Ngài đã sống giữa chúng ta, để chuộc lại cho chúng ta sự sống đời đời mà đã bị mất.
Chúng ta biết rằng Chúa Kitô đã chịu đau khổ và chịu chết trên thập giá cho chúng ta để chúng ta đạt được ơn cứu chuộc này. Chúng ta phải rao truyền tất cả những gì mà chúng ta đã biết được cho tất cả mọi người để họ sẽ không bị từ chối cuộc sống vĩnh cửu mà Đức Chúa Giêsu Kitô đã cứu chuộc cho chúng ta.

Reflection:
Today's Catholics, if asked the same question by Jesus, would probably answer: "God, God the Son, Our Creator, Our Lord and Savior, Our Redeemer, the Word Made Flesh, the Only Begotten Son of the Father, the son of Mary, the Christ, true God and true Man" - for all these, he truly is. Unlike the apostles of his time, our strict instruction now is to tell this to everyone.
The apostles were not sure who Jesus was. They learned who he was only much later, after witnessing his death and resurrection, and they proclaimed who Jesus was to all the nations so that they would be saved, even at the cost of their own lives. All the apostles, except St. John, died a martyr's death. Now we know who Jesus really is. His life, death and resurrection proved this to us. We are blessed because God gave us the grace to know this. We must realize how important this knowledge is to us; our eternal life depends on it. We know that " in the beginning was the Word, and the Word was with God, and the Word was God; he was in the beginning with God. All things were made through him and without him nothing came to be." (Jn 1:1-3) God originally intended eternal life to our first parents, but because of disobedience and pride, they lost it. So for our salvation, the Word became flesh and dwelt among us, in order to redeem for us the eternal life which was lost. We know that he suffered and died on the cross for us in order to achieve this redemption. We must tell what we know to everyone so that they would not reject this eternal life redeemed for us by Jesus Christ.

Friday 25th Ordinary Time
Opening Prayer: Dear Lord Jesus, I am grateful for this opportunity to come before you in prayer. You know that I believe in you; that is why I am coming to you. However, you also know how much my faith needs to grow. I ask you for that grace to grow in my knowledge of you, to think more like you, and to trust you each day more. I also ask you to bless those souls entrusted to my prayer.
Encountering Christ:
· “Who Do the Crowds Say That I Am?”: Jesus asked his disciples, “Who do the crowds say that I am?” They said in reply, “John the Baptist; others, Elijah; still others, ‘One of the ancient prophets has arisen.” Jesus’s first question was safe; it is a question about the beliefs of others. “Well, they believe this and that…” said the disciples, possibly even slightly scoffing at some of the theories out there. Similarly, today’s society is completely at ease conversing about religion at this level. “Well, the Buddhists believe this… and the Muslims believe that.” University professors who teach courses on religion or philosophy often take a similar approach—they survey the landscape of the various religions or philosophies, make a few interesting comments, and then leave it to the student to choose which they like best. The underlying message conveyed is that we cannot know the truth about God and man. That aversion is likely rooted not only in a belief that man cannot know the truth but also in a fear of commitment. A religion reduced to a theory can make no demands.
· “Who Do You Say That I Am?”: Our Lord cuts to the chase by eliminating the casual theorizing: “But who do you say that I am?” Even adult cradle Catholics who believed as little children at some point must face the question directly, “Who is Jesus for me?” Otherwise, he or she runs the risk of reducing Jesus to a theory, a religion, or a tradition—ultimately void of meaning. However, if someone is willing to open up to Jesus with sincere and persistent prayer and study, he or she, like Peter, will recognize in Jesus “the Messiah of God.” Essential to such a search is the realization that it is not principally finding the truth as much as it is encountering a person. Mature faith is born from meeting Jesus Christ.
· “The Messiah of God”: Once we recognize Jesus as the Messiah, the very Son of God, neutrality is no longer an option. We must either bend the knee or reject him. To bend the knee means to adore and to obey him. Our worship of Jesus brings us grace and gradually forms our hearts and minds to be more like his (Galatians 4:19). His words and his example become the criteria by which we act. “What would Jesus do?” should not be a cliché. It is also in living with Jesus and like Jesus that others will discover him through us. St. Paul writes, “yet I live, no longer I, but Christ lives in me” (Galatians 2:20).
Conversing with Christ: Lord Jesus Christ, I thank you for the foundational gift of faith, which has led me to recognize you as the Messiah and the Son of God. Help me to continue to conform my heart and mind to yours through prayer and the sacraments. May my words and actions be a reflection of you, so that through me, others may come to know your goodness. Aware of my weakness, I place my confidence in your grace and fidelity.
Resolution: Lord, today by your grace I will attentively review the specific virtues I am trying to live in imitation of you.

REFLECTION
In the first reading we are told that everything happens in God's time.Whenever we are down, worried or troubled, we cannot hear enough about how bad things are. When we finally get out of the woods, we always agree that God's time is always perfect and only then do we understand why what happened happened. Jesus did tell us that whatever we ask in his name we will receive but he did not say when or how. The truth is that Jesus is the Messiah: so he knows what is best for us. He desires nothing more than for us to have good lives and achieve success. Our troubles and problems arise from our selfishness and sinfulness.
In Christian life, faith is key. If we have faith, we continue to pray and trust in God's timing. We take trials with open arms and worry less because we are confident that in his time and in his way we will receive the blessings we asked for.