Suy Niệm Chúa Nhật thứ Ba
Mùa Chay Năm C
Không ai trong chúng ta có thể dự đoán được tương
lai của chính mình. Nhưng tất cả chúng ta ai cũng phải
chuẩn bị cho tương lai của chính mình.
Trong bài Tin Mừng hôm
nay chúng ta nghe nói về những bi kịch bất ngờ và những sự đau buồn
đã
diễn ra vào thời của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã dùng những dữ kiện
đáng buồn này để dạy cho các môn đệ và cho chúng ta một
bài học là phải biết chuẩn bị. Trước hết, Chúa đã lưu ý chúng ta với những
bi kịch đã xảy ra.
Dữ kiện thứ nhất là tai nạn xảy khi
một tòa tháp cao bất ngờ sụp đổ ở Siloam trong khi đang
được xây lên dỡ dang. Trong tai nạn này mười
tám người đã chết, họ là những người công nhân và
những người qua đường. Dữ kiện thứ hai là một cuộc
kháng chiến chống lại quân đội La Mã của Philatô, Khi ông Philatô
được tin một nhóm người quá khích ở Galilê
đã tập trung tại Jerusalem lợi dụng việc tế lễ và cầu nguyện tại
Đền thờ để khuấy động dân chúng địa phương
chống lại Người La Mã. Và ông
Philatô ra lệnh tấn
công tất cả những người Do thái đang ở trong
Đền thờ trong lúc họ tế lễ và cẫu nguyện. Máu của họ đã tuôn đổ và hoà lẫn với máu vật được hiến tế trong Đền thờ của
họ. Khi cuộc sống của con người kết thúc một cách đột ngột, cho dù
đó là do bệnh tật, tai nạn, hay do bạo lực hay
thiên tai, tất cả chúng ta có thể đưa
ra những câu hỏi như: “Thiên Chúa ở đâu mà đã để sự việc xảy ra như thế? Có phải Chúa đã nhắm mắt
làm ngơ? Hay Ngài không biết những
gì đang xảy ra với dân riêng của Chúa
sao?”
Qua bài Tin Mừng hôm nay,
Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta
là
"Chúa
biết mọi sự, nhưng chưa đến lúc Ngài
phải phán xét tất cả mọi người, để bảo vệ những nạn nhân vô tội do những tội
ác đang gây ra trong Thế giới hôm nay và
để đưa những kẻ bất lương đến với công lý trong
ngày sau hết.
Cũng giống như người làm vườn xin cho
cây vả có thêm một cơ hội để sinh hoa trái, Thiên Chúa
cũng ban
cho nhân loại chúng ta có thêm một cơ hội, một thời
gian để thay đổi cách sống của chúng ta. Rồi
Ngài sẽ đến trong quyền năng của Ngài để tất cả mọi
người sẽ nhận ra Ngài như vua Pharaô
của Ai Cập đã buộc phải nhận ra Thiên Chúa là ai sau khi ông Môisen
tuyên xưng uy danh của Thiên Chúa.
Khi quyền năng của Thiên Chúa được tỏ lộ thì tất cả chúng
ta, những người không còn ở dưới những đám mây mù
bất định như tổ tiên của chúng ta trong thời Cựu Ước.
Như lời thánh Phaolô
viết trong bài đọc thứ hai hôm nay là
cũng sẽ tới một lúc mà chúng ta sẽ phải ra mặt và ra đứng
đối diện trước Thiên Nhan
Chúa. Mùa Chay này là thời gian để chúng ta đối mặt với sự gian
ác đang ở xung quanh và trong chúng ta. Lịch sử nhân loại đã
cho chúng ta thấy rõ ràng là
chúng ta càng tham gia vào tội ác, chúng ta càng
ít chú ý đến sự tồn vong của nó. Những
người điều hành các trại giam tử thần của Đức Quốc
xã trong thế chiến thứ hai đã quá quen với việc tự ý giết người
của họ, đến nỗi những
kẻ giết người này không nhận ra sự xấu xa, tàn bạo của những việc
họ làm.
Trong xã hội của chúng ta hôm nay, những chàng trai ở trường hay tại nơi làm việc đối xử với
các cô gái như là đối tượng cho sự ham muốn xác thịt của mình, vì họ đang bị thúc đẩy bởi sự ích kỷ và sự thèm muốn tính
dục. Những cô gái ở trường
hoặc tại nơi làm việc sung sướng với việc sử dụng khả năng tình dục của mình để lấp đầy
ham muốn và đạt được bất cứ những gì cô ta muốn, và có những từ mà chúng ta không cần phải nói, những người này đã trở nên quá quen thuộc với sự vô đạo đức
của họ, thậm chí họ còn rất thoải mái với
điều đó, vì họ không có trách nhiệm cho việc làm của họ. Họ cho rằng ai
cũng đều làm như thế. Không có gì sai trái với việc đó. Thật ra đó chỉ là sự cãi bướng và chỉ là việc làm hợp
lý của ma quỷ.
Có những lúc tất cả chúng ta đã phải lòng với những lời
nói dối tuyệt vời này. Tệ hơn nữa, là chúng ta đã buông thả và
cho phép bản thân mình tham gia vào những việc làm
vô đạo đức, và cảm thấy dễ dàng hội nhập và
trở nên thoải mái với những sự vô đạo đức của
chính mình.
Chúng ta không cần phải
theo sống cách này. Chúng ta không phải là những con thú
vật chỉ biết sống vô tư và làm theo cái bản năng tự nhiên
của loài cầm thú. Chúng
ta có thể thay đổi. Cho dù chúng ta cần sự cứu giúp
đỡ. Bây giờ là lúc
để chúng ta chọn
Chúa, không chỉ bằng lời nói của chúng ta mà bằng tất cả những hành
động, việc làm trong cuộc sống của chúng ta, bây giờ là thời
gian để chọn lựa, mà không phải
là ngày mai, hay thời khắc nào đó trong tương lai khi chúng ta nghĩ rằng
chúng ta sẽ phải thay đổi thật sự và đón nhận Chúa.
Thời gian tương lai có thể không bao giờ đến.
Tháp cao kiên cố cũng sụp đổ. Cuộc thảm sát vẫn diễn
ra. Những người thân yêu cũng đã chết. Chúng ta hãy nài nỉ và xin Chúa đến ngay bây
giờ và chữa lành cho thế giới bệnh hoạn của chúng ta hôm nay.
Chúng ta đã sẵn sàng cho Ngài chưa? Chúng
ta có phải như là cây vả đang sinh
trái hay chúng ta sẽ phải bị đốn chặt chung với
những thành phần được
sáng tạo khác nhưng đã không đem lại một lợi
ích nào cho thế giới?
Mùa chay là thời gian để chúng ta hòa giải. Chữ
hòa giải nghe đúng ý nghĩa hơn nhiều so với chữ
xưng tội hoặc đền tội. Hòa giải có nghĩa là chính mình thiết lập mối quan hệ của
chúng ta với những người khác, trước tiên là Thiên Chúa và sau đó là sự hiện diện
của Ngài trong những người khác. Mùa chay là thời gian để chúng ta nhận
ra sự tham dự
của chính mình vào trong các việc làm tích
lũy của tội lỗi. Mùa Chay là thời gian để chúng ta xem những bi kịch
cá nhân của chính mình qua những hậu quả của sự dữ đối
với những người vô tội. Mùa Chay là thời gian để chúng ta cầu
xin sự tha thứ và biết can đảm, chịu đựng
để chúng ta có thể sinh ra hoa trái. Mùa Chay
là thời gian để chúng ta đối mặt với những thất bại của chính mình khi chúng ta
nhận ra rằng Chúa có thể và sẽ chữa lành và cứu giúp
chúng ta. Vẫn còn chưa muộn lắm đâu,
Cây vả đã được cho sống thêm một năm nữa. Xin Chúa cho chúng ta có can
đảm để dùng thời giờ của Chúa và thời gian của
chúng ta một cách khôn ngoan để chúng ta có thể
sinh ra hoa
trái.
Third Sunday of Lent:
Sadly, none of us can predict our future. All of us have to be prepared
for the future. The Gospel reading for today speaks about sudden and sad
tragedies that took place at the time of the Lord. Jesus uses these as a
lesson for his disciples and for us. He begins by noting the
tragedies. One was an accident: a tower under construction fell in
Siloam. Eighteen people, workers and bystanders, were killed. The
second was an unprovoked attack. Pontius Pilate, yes that same Roman whom some
want to turn into a victim of circumstances regarding the Lord’s death, Pontius
Pilate turned a Temple service into a bloodbath. The center of opposition
to the Roman occupation of Israel was Galilee. The most adamant of the rebels
were the members of a party called the Zealots. By the way, one of these
men, Simon the Zealot, left his political agenda and became one of the twelve
disciples and then apostles. Back to Pontius Pilate. Pilate heard that a
large number of Galilean zealots had gathered in Jerusalem and would be
attending a special Temple service. “Perhaps,” Pilate’s spies told him,
“they would stir up the locals against Rome.” Pilate decided to nip this
in the bud. Only Jews were allowed in the Temple precincts. So Pilate had
his soldiers dress as though they were Jews, and mingle in with the
crowd. At a given signal, they attacked all those at the service, thus
mixing their blood with their Temple sacrifices.
When people’s lives come to a sudden end, whether it is through disease, an
accident, due to violence or a natural disaster, we all ask questions like:
“Where is God? Has God lost control? Doesn't he recognize
what is happening to his people?” Jesus says in the Gospel for today,
"God knows, but the time is not yet ready for him to come to judge all
people, to protect the innocent victims of evil in the world and to bring
evildoers to their just ends. Just as the farmer gives the fig tree one
more chance to bear fruit, God gives mankind in general and us in particular a
little more time to change our ways.”
Then He will come with power, the power of His Name. Then all people will
recognize Him just as the Pharaoh of Egypt was forced to recognize whom God was
after Moses proclaimed God's name. When the power of God is revealed then
we, “who are no longer under a cloud of uncertainly as our ancestors of the Old
Testament times were,” as St. Paul says in today's second reading, then we will
stand before God and present ourselves to Him.
But for now we still have time.
It is Lent, the time for us to face up to the evil that is around us and within
us. Let me briefly reflect on a psychological aspect of evil. History has
clearly shown that the more we participate in evil, the less we notice its
existence. Those who ran the death camps of Nazi Germany were so used to
arbitrarily choosing individuals for death that many of these murderers had no
recognition of the evil of their actions. Those who run the sleazy halls
of our society take no responsibility in their actions. Closer to home,
the guy at school or at work who treats girls like objects for his lust,
motivated by both selfishness and porn, you know the guy usually referred to as
“a jerk”, or the girl at school or at work who is perfectly happy with using
her sexuality to fill her lust and to achieve whatever else she wants, and
there are words we use for her that need not be said, these people have become
so used to their own immorality, even so comfortable with it, that they take no
responsibility for their actions. “Everyone does this. There is nothing
wrong with it.” That is the rationalizing of the devil.
There are times that we have all fallen for this great lie. Even worse,
the more we allow ourselves to become involved in immoral activity, the easier
it is for us to actually become comfortable with our own immorality.
It does not have to be this way. We are not animals compelled by natural
instincts to a course of action. We can change. We need help
though. The time to choose the Lord, not just with our words but with the
actions of our lives, the time to choose is now, not at some moment in the
future when we think we will drastically change and embrace God. That
future time might never come. Towers fall. Massacres take place.
Loved ones die.
We call upon God to come now and heal this sick world of ours. Are we
ready for Him? Are we a fig tree that is producing fruit, or would we
have to be cut down with every other part of creation that has failed to serve
its purpose?
Lent is the time for reconciliation. Great word, reconciliation.
Much better than confession or penance. Reconciliation means setting
ourselves right in our relationships with others, God first and then with His
presence in His people. Lent is the time for us to recognize our own
participation in the cumulative effects of evil in the world. Lent is a
time for us to view our own personal tragedies as resulting from the effect of
evil on the innocent. Lent is a time for us to ask for forgiveness and
courage so that we might bear fruit. Lent is a time for us to face up to our
own failings as we recognize that God can and will heal us and help us.
It is not too late. The fig tree has been given another year. May
God give us the courage to use His time and our time wisely. May we bear
fruit.