Tuesday, November 29, 2022

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư Tuần thứ Nhất Mùa Vọng

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư Tuần thứ Nhất Mùa Vọng (Matthew 15:29-37)
Bài Tin Mừng hôm nay, cho chúng ta thấy Chúa Giêsu đã có hai hành động mà cả hai hành động đó đều được đến qua lòng nhân hậu và từ bi của Thiên Chúa. Dân chúng và những người đang mang tất cả và đủ các thứ bệnh tật như bại liệt, xứt mẻ, đui mù, câm điếc và tất cả các thử bệnh khác…
Họ đến và ngồi dưới chân của Chúa Giêsu với lòng tin và hy vọng là Chúa sẽ cứu chữa họ được khỏi tất cả các bệnh tật. Những người này là những người đầy đau khổ, đau khổ vì tinh thần lẫn thể xác, họ đang cần những ơn lành của Chúa. Trái tim của Chúa đã cho họ, Ngài đã cứu chữa họ và ban cho họ những nhu cầu cần thiết riêng cho mỗi người, Ngài đã cho họ phục hồi sức khỏe trong thân xác lẫn tâm hồn. Họ đã ở lại với Chúa trong ba ngày mặc dù bị đói khát thực ăn phần xác, nhưng họ cảm thấy no đủ trong tinh thần vì họ đã có Chúa ở với họ. Họ không than thở với cơn đói khát của thân xác, Nhưng Chúa đã nhận thấy nhu cầu thân xác của họ và với lòng nhân từ của Ngài, nên ngài đã chủ động tìm cách ban phát của ăn thể chất  để bồi dưỡng thân xác họ.      
Hôm nay, Chúa Giêsu cũng đã nhận thấy những nhu cầu cần thiết cho thể xác và tâm hồn của chúng ta Như 2000 năm trước, Chúa Giêsu cũng có khả năng chữa lành tất cả những bệnh tật nơi chúng ta. Ngài có thể ban cho chúng ta những ơn phúc và những thứ cần thiết cho cuộc sống riêng của mỗi người tuỳ theo nhu cầu riêng của mỗi người chúng ta, Ngài cũng có thể tha thứ và cứu chữa chúng ta thoát khỏi được tất cả những tội lỗi và những mặc cảm tội lỗi đang khoả lấp trong linh hồn của chúng ta bằng hy vọng và niềm vui sống lại của Ngài, Chúng ta chỉ cần trở lại với Ngài trong niềm cảm tạ và biết ơn, trong tình yêu, trong đức tin, và sự mong muốn sức mạnh của lòng nhân hậu của Ngài sẽ tuân trào trên chúng ta để Ngài đem sức mạnh và niềm vui trọn vẹn của Ngài đến với chúng ta.
Hôm nay chúng ta đang sống trong Mùa Vọng. Chúng ta phải nên nhớ rằng Chúa Giêsu là Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta, và Ngài giúp ban cho chúng ta có được những nhu cầu cần thiết riêng cho mỗi người chúng ta.
 
REFLECTION
The incident described in this today's Gospel puts before us two of Jesus' acts, both of which flow from the deep sense of compassion that God has bestowed on him. The crowd that assembled about him had brought their sick, crippled, deformed, blind, mute and those beset with yet other diseases. They laid them at his feet and he cured them all. They were people suffering, people in need. His heart went out to them. He responded to their need, he gave them wholeness and health.    The crowd had been with him for three days and had had nothing to eat. He then sees their need and his compassion moves him to take the initiative. He knows they are hungry and if he dismisses them now he knows they might grow faint on their way home. And so he moves to satisfy their need for nourishment.
Jesus is as compassionate and as loving today as he was during his public ministry. He is aware of our needs as he was of the crowds' needs 2,000 years ago. Today too, Jesus has the same healing powers he had when he walked this earth. He can provide us with the material blessings we need; he can also deliver us from sin and guilt and fill us with the joy of his risen life. We need only turn to him in thanksgiving, in love and in faith, and his eager, beneficent powers will flow over us, bringing us too wholeness and health. We are in the season of Advent. We must remember that Jesus is Emmanuel, God with us, helping us in our need.
 
Wednesdat 1st week of Advent
Opening Prayer: Lord Jesus, as I begin this prayer, I try to lift my heart up to you. I know you are delighted by my prayer today, and I will try to pray as best I can. That doesn’t mean I’m not lame or blind or hurting, but I’m fully confident that you will speak to me and even heal me, through the grace of prayer and the sacraments.
Encountering Christ:
1. Both Feet on the Ground: Advent lends itself to deep meditation on the Incarnation. Today, Jesus’s humanity comes out quite clearly. He walked along the seashore, as we like to do in moments of peace. He labored up a mountain, and probably sweat while doing it—as we toil when working. He felt the crush and smelled the crowd that pursued him, vying for his time and attention as our families vie for ours. Amidst our challenges, Christ does not forget us. Not only does his heart have compassion on us in our spiritual trials, but he takes into consideration our poor, beleaguered bodies as well. At times, he orders us to rest: “Just sit down!” he commanded the crowd.
2. Where in the World?: Like the crowd in the Gospel, we have also now been with Christ for these first three days of Advent. Perhaps we also feel that we have nothing to eat, that our efforts so far have been barren and that we might faint along the way to Christmas. The intense demands on our time and energy is so great that we can feel harassed or simply inadequate. With the disciples, we groan, “Where could we ever get enough bread in this deserted place to satisfy such a crowd?” Our Lord doesn’t insist that we have all of our own resources to persevere. He simply works miracles with what little we freely give him.
3. Deep Satiety: Christ gave thanks, broke the loaves, and gave them to his disciples in a manner heavily laden with Eucharistic symbolism. The Eucharist is the true food given us by God. It is existential food, which means that it gives meaning to our lives. When we eat bread, our stomachs are filled; when we eat Christ, all that we are and all that we desire is filled. The Eucharist is the solution to those persistent inner longings that we all have: longings for friendship, for love, for self-giving, for adventure, for meaning. As St. John Paul II said, “Jesus Christ is the answer to the question posed by every human life.”
Conversing with Christ: Jesus, help me to refocus on you and on the gift of your Body and Blood. Time and again I tiptoe around, tinkering with foolish things that will not satisfy my hunger for life, for truth, for meaning. Thank you for inviting me again to the mountaintop! Renew my desire to receive you in the Eucharist, so that I can feed those around me with your love.
Resolution: Lord, today by your grace I will make a visit to you in the tabernacle, or if that’s not feasible, I will make a spiritual communion. 

Nov. 30 – Lễ Kính Thánh Andrê Tông Đồ

Nov. 30 – Lễ Kính Thánh Andrê Tông Đồ -  Andrew, Apostle
Hôm nay, chúng ta tôn vinh Thánh Andrê Tông Đồ. (Không ai biết Thánh Andrê là anh hay em của Thánh Phê-rô) Thánh Andre là 1 trong những người đánh cá qua sự gặp gữ Chúa Giêsu họ đã trở thành “những tay đánh lưới người”, như Chúa Giê-su đã nói. Nhưng trước khi được Chúa sai đi trong sứ mệnh Tông Đồ rao giảng, họ đã là những  môn đệ nhiệt thành của Ngài.
Trong Tin Mừng này, chúng ta thấy Chúa Giêsu đã tình cờ hay cố ý đi ngang bãi thuyền chài và “thấy” hai anh em này đang thu dọn lưới cá và xếp dọn thuyền đánh cá của họ. Trước tiên, Chúa Giêsu “thấy” họ, rồi Ngài gọi họ. Cái nhìn “thấy” này của Chúa chúng ta thật đáng để chúng ta suy ngẫm.
Chúng ta hãy thử tưởng tượng sự việc này một cách sâu sắc và chúng ta nhận ra rằng Chúa Giêsu đang liên tục nhìn về phía chúng ta với cái nhìn trong tình yêu thương thiêng liêng, và Ngài đang tìm kiếm thời điểm mà chúng ta hướng sự chú ý đến Ngài. Cái nhìn của Chúa sẽ cái nhìn vĩnh viễn và sâu sắc. Cái nhìn của Ngài với ánh mắt khao khát chúng ta bước theo Ngài, từ bỏ tất cả những thứ chúng ta đang làm, đang dự định dở dang  để lắng nghe lời mời nhẹ nhàng của Ngài và Ngài không những muốn chúng ta chỉ đi theo Ngài mà Ngài còn muốn chúng ta ra đi để mời gọi những người khác cùng tìm đến Ngài cùng sánh bước với chúng ta trên hành trình đến với đức tin.
Khi chúng ta bắt đầu Mùa Vọng này, chúng ta hãy để tiếng Chúa gọi Thánh Andrê và Thánh Phêrô trở thành tiếng Chúa gọi chính chúng ta. Chúng ta hãy cho phép mình chú ý đến Chúa đang nhìn chúng ta, Chúa biết mọi điều về chúng ta và chúng ta hãy chú tâm lắng nghe tiếng Chúa mời gọi chúng ta. Có lẽ Ngài đang nói với chúng ta: “Hãy theo ta…” Đây là một lời mời được thấm nhuần mọi khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta. Để “theo đuổi” Chúa Giêsu là bỏ lại tất cả những thứ khác, những vật chất, những ước vọng riêng của chúng ta phía sau và theo Chúa và biến việc theo Chúa thành mục đích duy nhất của cuộc đời chúng ta.
Đáng buồn thay, nhiều người chúng ta ít chú ý đến tiếng gọi này trong cuộc sống của chúng ta. Ít người nghe lời mời gọi của Ngài và ít người đáp ứng với lời mời gọi ấy hơn, và càng ít người đáp lại lời mời của Chúa bằng cách từ bỏ tất cả vật chất hay mạng sống của chúng ta. Mùa Vọng là cơ hội để một lần nữa chúng ta đánh giá sự đáp ứng của chúng ta với tiếng mời gọi của Chúa.
Hôm nay, chúng ta hãy suy ngẫm về những lời Chúa Giêsu nói với chúng ta. Trước hết, chúng ta hãy suy ngẫm về câu hỏi liệu chúng ta co dám nói “xin Vâng” với Ngài bằng tất cả sức mạnh của tâm hồn mình chưa. Thứ hai, hãy suy ngẫm về những người mà Chúa muốn chúng ta mời tham dự vào trong cuộc hành trình đức tin với chúng ta. Chúa Giêsu đang muốn chúng ta đi mời ai? Ai, trong cuộc sống của chúng ta, sẵn sàng đón nhận tiếng gọi của Ngài? Chúa Giêsu muốn lôi kéo ai đến với Ngài qua chúng ta? Hãy bắt chước các  thánh Tông Đồ này khi họ nói “Vâng” với Chúa  cho dù họ không hiểu ngay tất cả những điều gì đang đòi hỏi nơi họ. Chúng ta hãy nói “xin Vâng” ngay hôm nay và sẵn sàng làm tất cả những điều gì tiếp theo trong cuộc hành trình đức tin đầy vinh quang này.
 
The Eyes of Our Lord
Feast of St. Andrew, Apostle, November 30
As Jesus was walking by the Sea of Galilee, he saw two brothers, Simon who is called Peter, and his brother Andrew, casting a net into the sea; they were fishermen. He said to them, “Come after me, and I will make you fishers of men.”  Matthew 4:18–19
Today, we honor one of the Apostles: Saint Andrew. Andrew and his brother Peter were fishermen who would soon take on a new form of fishing.  They would soon become “fishers of men,” as Jesus said. But prior to being sent on this mission by our Lord, they had to become His followers. And this happened as our Lord was first the fisher of these men.
Notice that in this Gospel, Jesus was simply walking by and “saw” these two brothers working hard at their occupation. First, Jesus “saw” them, and then He called them. This gaze of our Lord is worth pondering.
Imagine the profound truth that our Lord is continually gazing at you with divine love, looking for the moment that you turn your attention to Him. His gaze is perpetual and deep. His gaze is one that yearns for you to follow Him, to abandon all else so as to hear His gentle invitation not only to follow Him but to then go forth and invite others on the journey of faith.
As we begin this Advent season, we must allow the call of Andrew and Peter to also become our own calling. We must allow ourselves to notice Jesus as He looks at us, sees who we are, is aware of everything about us, and then speaks a word of invitation. He says to you, “Come after me…”  This is an invitation that must permeate every aspect of your life. To “come after” Jesus is to leave all else behind and to make the act of following our Lord the single purpose of your life.
Sadly, many people pay little attention to this calling in their lives. Few people hear Him speak and fewer respond, and even fewer respond with complete abandonment of their lives. The beginning of Advent is an opportunity to evaluate your responsiveness to the call of our Lord once again.
Reflect, today, upon Jesus speaking these words to you. First, ponder the question of whether you have said “Yes” to Him with all the powers of your soul. Second, reflect upon those whom our Lord wants you to invite on the journey. To whom is Jesus sending you to invite? Who, in your life, is open to His call? Who does Jesus want to draw to Himself through you? Imitate these Apostles as they said “Yes” to our Lord, even though they did not immediately understand all that this would entail. Say “Yes” today and be ready and willing to do whatever comes next on this glorious journey of faith.
My dear Lord, I do say “Yes” to You this day. I hear You calling me, and I choose to respond with the utmost generosity and abandonment to Your holy and perfect will. Give me the courage and wisdom I need to hold nothing back from You and Your divine calling in my life. Jesus, I trust in You.
 
A big-hearted fisherman becomes a daring Apostle of the Lord
Andrew was a fisherman from Bethsaida in Northern Israel. He lived on the shores of the Sea of Galilee, which is really a lake, where many of Jesus’ miracles took place. Jesus chose mostly fishermen and small farmers to be His disciples, perhaps because in these professions a man can plan, sweat, and calculate, and still, in the end, fail. Success is not appreciated unless failure is an option. Farmers and fishermen must depend on God’s providence for success. No amount of preparation can make the clouds open and the rains pour down, and no amount of careful planning will make the nets burst with fish. Farmers and fishermen are hard-working, careful, thoughtful, and yet entirely dependent on the weather and other factors outside of their control. They must work, pray and trust in God in equal measure. They must have the discipline of faith. These are the qualities that made Andrew and others such great disciples.
Andrew was first a disciple of John the Baptist. Andrew was at John’s side when a man whom John had recently baptized walked by. “Look, here is the Lamb of God,” John exclaimed (Jn 1:36). Andrew was curious and, along with a few of John’s other disciples, followed the mysterious man. The next day Andrew breathlessly told his brother Simon “We have found the Messiah” (Jn 1:41) and brought him to Jesus, who renamed Simon as Peter. From that point forward, Andrew became one of Jesus’ most reliable Apostles, a leader among the Twelve whose name recurs time and again in the Gospels. There are various traditions about where Andrew evangelized after the Ascension of the Lord, with most focusing on Greece, Turkey, and north of the Black Sea. There are no certain facts about his manner of death, although various apocrypha state that he was tied to an x-shaped cross and then preached from that high pulpit for days until he died.
Saint Andrew sat at the table of the Last Supper, felt the hot breath of the Holy Spirit on his cheeks at Pentecost, saw the radiant body of the risen Lord with his own eyes, and endured physical hardships as he carried a new religion into old lands. We can suppose that he, like many of the Apostles, was content with his way of life before he met the Lord. Fishing on the tranquil waters of a lake, sharing daily meals with his extended family, chatting in the evenings with old friends before a fire. The Apostles did not abandon their lives to follow Jesus because their lives were miserable. It was a question of more. More meaning. More truth. More fulfillment. More challenge. More daring. There is nothing wrong with a good life, but there is something better about a great life.
The Apostles were mostly simple, intelligent, hardworking men whose outstanding characteristics were courage and daring. Many people who could have followed the Lord did not. The rich young man went away sad for he had many possessions. Perhaps the greatest thing that young man had was his youth. Andrew and Peter and John and Simon and all the others were young too. Yet they did not go away sad. They stayed, they followed, they were challenged, and they were contented. Andrew renounced his father, his boat, his nets, and all that was known and comfortable. He traded what was good for what was better. And for that generosity and daring we remember him today, so many centuries later. He was of that generation of pathbreakers who sowed the seeds whose harvests the Christians of today have reaped and enjoyed.
Saint Andrew, we ask your intercession as an Apostle in heaven to make all Christians more generous in responding to the Lord’s invitation to follow Him. Embolden us to share the faith with our families, as you did with your brother Simon Peter, and to be outspoken in our beliefs.
 
Suy Niệm Bài Đọc lễ Thánh Andrê Tông Đồ
Trong Tin Mừng hôm nay chúng ta được biết rất ít các chi tiết mà Chúa Giêsu đã đã thực hiện việc kêu gọi các môn đệ và tông đồ của Ngài. Tất cả chúng ta chỉ được biết qua bài Tin Mừng hôm nay là việc Chúa Giêsu gọi hai cặp anh em để đi theo Ngài làm môn đệ, hai cặp anh em đó là Phêrô, Andrê, Giacôbê và Gioan. Chúng ta tự hỏi Chúa Giêsu đã nói gì với họ mà họ đã có cảm hứng để bỏ tất cả mọi thứ họ đang làm để theo Chúa, một người không quen không biết, một người xa lạ đối họ? Chúa Giêsu đã nói những gì để thuyết phục họ để họ theo Ngài? Làm thế nào mà Chúa Giêsu đã có dịp để tiếp cận và quen với họ?  Trong việc Chúa Giêsu đối xử với họ có cái gì đột xuất khác thường mà làm họ tin và theo Chúa? 
            Tin Mừng không cho chúng một câu trả lời rõ ràng, Tuy nhiên, chúng ta có thể, phản ánh và đặt mình vào vị trí của các tông đồ đầu tiên như Andrê hôm nay.  Chúng ta hãy thử tưởng tượng cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay, đang bị cuốn trôi vào dòng đời với sự hối hả, vội vàng và nhộn nhịp của cuộc sống hàng ngày, và sự bận rộn với công việc kiếm sống cho gia đình, bận rộn với việc học hành nơi trường học, hay xã hội, vv . Sau nữa, chúng ta hãy tưởng tượng một người lạ mặt đến với chúng ta và nói, "Hãy đến, hãy theo tôi!"  Chúng ta sẽ nghĩ gì và phải làm gì? Chúng ta có thể nói với người dó rằng: bộ anh điên hay sao mà bảo tôi bỏ tất cả công danh sự nghiệp gia đình của tôi để theo anh?  Có lẽ chúng ta sẽ cần thời gian để tìm hiểu nơi người đó có những phẩm chất gì, để cho chúng ta có thể nhận ra anh ta có thể là một người lãnh đạo xứng đáng của chúng ta?  Có lẽ chúng ta phải gãi đầu, gãi cổ để suy nghĩ về một số đặc điểm về người đó: sự trung thực, tính toàn vẹn, sự rộng lượng, uy tín, và những số ưu điểm khác của người ấy. Chúng ta chắc chắn không dễ gì bỏ tất cả để theo ngươi mà chúng ta không hề quen biết.
            Theo trí tưởng tượng của chúng ta, chắc chắn các tông đồ đã có cái nhìn quan sát như thế và đã nhận thấy được những phẩm chất tuyệt hảo và sự lôi cuốn nơi Chúa Giêsu. Còn những gì đặc biệt khác nơi Chúa có lẽ sẽ thuyết phục được họ trong những bước đường theo Chúa mỗi ngày của họ.? Đây cũng là những phẩm chất mà chúng ta cần phải tìm thấy nơi người mà chúng ta muốn lựa chọn là người lãnh đạo của chúng ta. Đây cũng là những giá trị phẩm chất mà chúng ta cần nên dạy con em của chúng ta và thúc đẩy những phẩm chất ấy trong xã hội mà chúng ta đang sống. Vì đó là những đặc điểm làm cho chúng ta trở nên giống như Chúa Giêsu, và nếu như trong cuộc của chúng ta được ngày càng trở nên giống như Ngài, thì chúng ta sẽ chắc chắn sẽ được cứu.
 
November 30 St Andrew, Apostle 2022
Introductory Prayer: Dear Jesus, I believe that you have called me to follow you more closely today. I trust that in this prayer, you will help me see the concrete implications of following your will. I love you and want to respond to all that you ask of me, today and always. Thank you for watching over me and guiding me home to heaven.
Petition: Make me a fisher of men, here and now, Lord!
1. As Jesus Walked By: One summer afternoon a priest just happened to be in the area and visited my home. Within three years, two of my brothers and I were following Christ on the road to the priesthood. Jesus didn’t just happen to walk by these two pairs of brothers! He had every intention of inviting those brothers to become “fishers of men.” How much happens in my life, prepared and intended by God, to help me follow him more closely? And all I see is an accident, a coincidence? Ask him when was the last time he just happened by.
2. At Once They Followed Him: Jesus never calls someone when it’s perfectly convenient, when that person has nothing better to do. No, he calls precisely when we are in the middle of living our lives, doing what we do best, what we do most, “casting or mending our nets.” “What a losing formula!” we are tempted to conclude. Yet what is it he wants of us when he calls? He wants a response -- a reply of love. Love is all about preference and priority. If I love him more than myself, I can follow him “at once.” If I prefer him over my activities and life, I can follow him “immediately.” What is the response of love I am giving or want to give Jesus today in my life?
3. They Left Something Behind: “Pro-choice:” That’s what God is! He wants us to choose. But he is not indifferent about what we choose. Every choice implies the rejection of other options. We cannot follow someone somewhere without leaving something and someone else behind. Peter and Andrew left their nets behind. James and John left their boat and their father behind. This was possible only with Jesus before them. Yet we, too, often try to follow Christ without leaving things and others behind: the world, comforts, my preferences... We think that we can have it all. We can’t. We are in danger of “taming our faith,” bending to the demands of our passions and the world’s insistence. Love requires a choice, a choice for the real, complete Jesus. It asks me to reject everything in me that is not him. How wholehearted is my following of Christ?
Conversation with Christ: Lord Jesus, you have called me and continue to call me throughout this day. Help me to respond with love, a love that trumps all my other loves, likes and desires. I don’t want you to have to wait for me, Lord. Just show me what you want and give me the courage and generosity to give it to you, no matter the cost.
Resolution: I will give up something today that diminishes the attention that I give to my spouse, family or friends.
 

Suy Niệm Tin Mừng thứ Ba Tuần thứ Nhất Mùa Vọng

Suy Niệm thứ Ba Tuần thứ Nhất Mùa Vọng 2022
Các môn đồ đã nhìn thấy điều gì khiến mắt họ được “ơn phước lành?” Rõ ràng, họ đã được ban ơn phúc để nhìn thấy Chúa Ki-tô. Chúa Giêsu là Đấng đã được Thiên Chúa hứa ban cho nhân loại qua các tiên tri và các vua ngày xưa, và bây giờ Ngài đang ở đây, bằng xương bằng thịt, Ngài hiện diện với các môn đệ của Ngài. Mặc dù chúng ta không có đặc ân để “thấy” Chúa bằng xương băng thịt như các môn đệ của Chúa cách đây hơn 2000 năm, nhưng chúng ta đã có đặc ân để nhìn thấy Ngài theo nhiều cách khác trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, nếu chúng ta có đức tin. Chúng ta có “đôi mắt nhìn thấy và đôi tai để nghe lời Chúa dạy trong tâm hồn.
Kể từ khi Chúa Giêsu xuống thế làm người và hiện giữa chúng ta bằng xương bằng thịt, thì thế giới của chúng ta đã có quá nhiều thay đổi. Các Tông đồ cuối cùng cũng đã được tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần và được sai đi thực hiện sứ mệnh thay đổi thế giới. Giáo hội được thành lập, các Bí tích được thiết lập, thẩm quyền giảng dạy của Chúa Kitô được thi hành, và vô số các thánh đã làm chứng cho Sự thật bằng cuộc sống của mình. Hơn 2.000 năm qua là những năm mà Chúa Giếu Ki-tô Đấng Cứu Thế đã hằng liên tục thể hiện sự hiện diện của Ngài thế giới bằng vô số cách khác nhau, Nhưng điều quá rõ là Chúa đã hiệ diện giữa chúng ta qua bí tích Thánh Thể.
            Ngày nay, Đức Ki-tô Chúa Cứu Thế vẫn hiện diện và tiếp tục đứng trước mặt chúng ta. Nếu chúng ta có đôi mắt và đôi tai của đức tin, chúng ta sẽ không bỏ lỡ Ngài ngày này qua ngày khác. Chúng ta sẽ thấy và hiểu được nhiều cách mà Ngài đã dạy chúng ta, dẫn dắt và hướng dẫn chúng ta ngày nay. Bước đầu tiên hướng tới món quà thị giác và thính giác này là sự mong muốn của chúng ta. Vậy chúng ta có khao khát Sự Thật không? chúng ta có khao khát nhìn thấy Chúa Kitô không? Hay chúng ta hài lòng với những sự nhầm lẫn của cuộc sống đang tìm cách đánh lạc hướng chúng ta ra khỏi những gì thực tế nhất và hay thay đổi nhất trong cuộc sống?
Hôm nay, chúng ta hãy suy ngẫm về sự mong muốn của chúng ta. Các nhà tiên tri và các vị vua ngày xưa “mong muốn” được nhìn thấy Đấng Mê-si-a hay đấng Cứu Thế. Chúng ta có đặc ân để có Ngài sống và hiện diện trong cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay, Ngài trò truyện với chúng ta và liên tục mời gọi chúng ta sống vững niềm tin. Chúng ta hãy nuôi dưỡng trong chúng ta niềm khao khát về Chúa Kitô. Chúng ta hãy để những khát vọng đó trở thành ngọn lửa rực cháy với sự khao khát tất cả những gì là sự thật và tất cả những gì tốt đẹp. Hãy khát khao Chúa, khát vọng Chân lý của Ngài. Hãy khao khát bàn tay hướng dẫn của Ngài trong cuộc đời của chúng ta và để Ngài ban phúc lành cho chúng ta ngoài sức tuỏng tựng mà những gì chúng ta có thể hiểu được.
            Lạy Chúa là Thiên Chúa của chúng con, chúng con biết Chúa đang hiện diện trong thế giới của chúng con hôm nay, Chúa đang nói chuyện với chúng con, Chúa đang mời gọi chúng con và bày tỏ cho chúng con sự hiện diện vinh hiển của Chúa. Xin Chúa giúp chúng con biết khao khát Chúa và trong lòng khao khát đó, xin giúp cho chúng biết hết lòng hướng về Chúa. Chúng con yêu Chúa, Chúa của chúng con. Xin Chúa giúp chúng con biết yêu mến Chúa nhiều hơn. Chúa ơi, chúng con tin vào Chúa.
 
Tuesday 1st week of Advent
Turning to the disciples in private he said, “Blessed are the eyes that see what you see.
For I say to you, many prophets and kings desired to see what you see, but did not see it, and to hear what you hear, but did not hear it.”  Luke 10:23–24 
What did the disciples see that made their eyes “blessed?” Clearly, they were blessed to see our Lord. Jesus was the One promised by the prophets and kings of old, and now He was there, in flesh and bone, present for the disciples to see Him. Though we do not have the privilege to “see” our Lord in the same way that the disciples did some 2,000 years ago, we are privileged to see Him in countless other ways in our daily lives, if we only have “eyes that see” and ears to hear.
Since the time of Jesus’ appearance on Earth, in the flesh, so much has changed. The Apostles were eventually filled with the Holy Spirit and sent forth on a mission to change the world. The Church was established, the Sacraments were instituted, the teaching authority of Christ was exercised, and countless saints have given witness to the Truth with their lives. The past 2,000 years have been years in which Christ was continually made manifest to the world in countless ways.
Today, Christ is still present and continues to stand before us. If we have the eyes and ears of faith, we will not miss Him day in and day out. We will see and understand the countless ways that He speaks to us, leads us and guides us today. The first step toward this gift of sight and hearing is your desire. Do you desire the Truth? Do you desire to see Christ? Or are you satisfied with the many confusions of life that seek to distract you from what is most real and most life-changing?
Reflect, today, upon your desire. The prophets and kings of old “desired” to see the Messiah. We are privileged to have Him alive in our presence today, speaking to us and calling to us continually. Foster within yourself a desire for our Lord. Allow it to become a blazing flame which longs to consume all that is true and all that is good. Desire God. Desire His Truth. Desire His guiding hand in your life and allow Him to bless you beyond what you can fathom.
My divine Lord, I know You are alive today, speaking to me, calling me and revealing to me Your glorious presence. Help me to desire You and, within that desire, to turn to You with all my heart. I love You, my Lord. Help me to love You more. Jesus, I trust in You.
 
Suy Niệm Tin Mừng thứ Ba Tuần thứ Nhất Mùa Vọng
Làm thế nào để những cho con người biết Thiên Chúa Cha? Chúng ta biết được Chúa Cha thông qua chính Chúa Con là Chúa Giêsu Kitô. Đây là một món quà mà Chúa Giêsu đã dành để ban cho cho tất cả những ai mà Ngài đã chọn. Trí tuệ và trí thông minh của con người không phải chỉ là những phẩm chất cần thiết để đạt được kiến thức này mà thôi, Trong thực tế, trí thông minh của con người chúng ta có thể sẽ là một trở ngại lớn cho đức tin, vì con người chúng ta thường có xu hướng dựa nhiều vào sự hiểu biết thực tiển hơn là dựa vào đức tin. Chúng ta có thể sẽ đưa ra quyết định dựa trên những gì là phù hợp, thoải mái hay thuận lợi cho chúng ta theo tính chất xác phàm. Do đó Đức Giêsu đã chúc phúc cho những người có tâm hồn khiêm tốn, có cuộc sống đơn sơ như kiểu trẻ con và đó là những người mà Ngài sẽ tỏ lộ cho biết Thiên Chúa Cha. Họ là những người có thể làm theo Chúa mà không có thành kiến hay nghi ngoặc vì họ tin tưởng vào lòng tốt và tình yêu của Chúa. Họ là những người được Thiên Chúa hứa hẹn ban cho những Ân Sủng của Chúa Thánh Thần.
Trong Mùa Vọng này, chúng ta hãy dâng lên Chúa với nguyện vọng là một giàu có, nhưng là một sự giàu có không bao giờ bị phai mờ, không bị mối mọt, hay rỉ sét. Hy vọng Mùa Vọng này nhắc nhở chúng ta là chúng ta có một quê hương trên trời và cùng an hưởng với Chúa Kitô.
"Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con sự đơn sơ như những em bé và một đức tin thanh khiết để biết nhìn lên khuôn mặt của Chúa với niềm vui và tự tin trong tình yêu nhân hậu vô biên của Chúa. Xin Chúa hãy xoá bỏ và lấy đi tất cả mọi sự nghi ngờ, sợ hãi, và những tư tưởng tự hào trong chúng con vì chúng sẽ những thứ sẽ cản trở chúng con đến với Chúa để đón nhận Lời Chúa với sự tin tưởng và lòng khiêm tốn.
 
Reflection Tuesday after 1st Sunday of Advent:
          In the gospel, Jesus blesses His Father for all the miracles he is doing in the lives of his disciples, for revealing things of the spirit to them. How do men know the Father?  It is through the Son. This is a gift given to whomever Jesus chooses to give it. Human wisdom and intelligence are not the only qualities needed to attain this knowledge. In fact, they may become more of an obstacle. We often tend to rely more on logic than faith. We make decisions based on what is conformable, comfortable or advantageous to us. Hence Jesus blesses and chooses the childlike to whom he reveals his Father. They are the ones who can follow him without prejudices or doubts because they trust in the Lord's goodness and love.  To them is promised the gift of the Holy Spirit.  
     This Advent let us aspire for the riches that do not fade away or get eaten by moths or get rusted. Advent reminds us that we have a heavenly homeland together with Christ.    
  
Tuesday 1st week of Advent 2022:
Introductory Prayer: Christ, I believe you can use my talents well. I hope you will allow me to get to know you better each day. I love you and trust that you are guiding me through life. Not only are you guiding me in my life; you are also letting others be edified by my example.
 Petition: Lord, help me trust in you through every circumstance.
 1. God Reveals Himself to the Childlike: We long to know Christ better. How we yearn to understand a little more about God and his infinite love! Our small intellects can barely lay hold of any notion or attribute of the Divine Persons. Even if we were to study long hours, we would conclude that our learning is nothing. True knowledge of Christ and of God doesn’t come by learning from books. True knowledge of Christ and of God is revealed to those who learn to quiet their souls in prayer. We need to imitate the resourceful little child who falls on the ground and then runs to his mother to be scooped up in a loving embrace. If we can remember our littleness on the one hand and God’s pure, loving benevolence on the other, we’ll permit—even delight in—his wiping away from our faces the blood and tears caused by our sins. Only when we surrender ourselves to God’s forgiving, tender hands can we say that we know him.
 2. God Chooses the Childlike: Christ singles out each one of us for a particular mission in life. We might think of the many people around us––educated, wise, learned people––who would surely be better suited for the calling at hand, who could do a far better job than we could. However, Christ isn’t always looking for the cleverest person, the one with the quickest wit, or the one with the best education. Many times, he scrutinizes the corners of the globe for the soul that is innocent, open to his plan, and willing to carry it out. Simplicity and humility are the keywords when it comes to being chosen by God to participate more actively in his plan of redemption.
 3. The Childlike Can Entrust the Bigger Picture to God: How many prophets and kings longed for the time of Christ, when the work of salvation would be fulfilled! During their time of waiting, they left us an example of constancy and dedication to the things of God, despite never seeing many of the things promised them. They played an active role in leading and guiding the people of their time, but they didn’t see the fulfillment of all God’s entire design. God asks us to be like them, planting the seeds of redemption that may not sprout for years. We, like the prophets, aren’t always given the grace to see the entire picture. That is part of being childlike: trusting that God our Father knows what he is doing. St. John Henry Newman prayed in his famous poem, The Pillar of the Cloud:
 “Keep thou my feet: I do not ask to see
the distant scene—one step enough for me”.
 Do I entrust the big picture of my life to God my Father, or do I try to yank the “remote control” from his loving hands?
 Conversation with Christ: Christ, I don’t ask for great understanding or knowledge. Help me to accept with the simplicity and trust of a child all that you want to do in me. I don’t ask for great insight into the depths of your divine attributes. I want to grow in friendship with you, which means I need unshakeable confidence in your infinite love for me. I want to allow you to love me and direct me according to your good will.
 Resolution: I will open my heart more widely to God’s plan for my life.