Thursday, June 28, 2012

29-6 Mừng Kính Hai Thánh Phêrô, và Phaolô Tông đồ

Ngày nay, cũng như từ thời cổ đại, Giáo Hội Công giáo đã long trọng mừng kính ngày kỷ niệm của hai vị tông đồ vĩ đại, Người thầy của đức tin. Thánh Phêrô là viên "đá gốc" mà Giáo Hội đã được xây dựng; Thánh Phaolồ, là tiếng nói của Tin Mừng giữa các dân ngoại trong thời giáoh hội được khai sinh.

Hai vị đã nhận được từ Thiên Chúa thuơng chọn một cách "đặc biệt". Simon, con của Jonas, Chúa Giêsu đã thay đổi tên của ông, và trao ban cho ông nhiệm vụ, một nhiệm vụ cụ thể: là xác tín đức tin và giáo lý công giáo các anh em môn đệ. Như một món quà đặc biệt của Chúa Cha,  Chúa Giêsu đã cầu nguyện cách riêng cho Thánh Phêrô để đức tin của ngài sẽ không bao giờ vấp ngã.

Phaolô của thành Tarsus đã được Chúa lựa chọn trong khi ngài đang đi đàn áp các Kitô hữu: Chúa Giêsu phục sinh hiện ra với ông (khoảng 5 năm sau khi Chúa đã về Trời), và Chúa nói: "Ta là Chúa Giêsu, người mà ngươi đang bách hại".

 Lạy Chúa, thông qua cuộc tử đạo của hai vị thánh Phêrô và Phaolô, Anh em đã cùng liên kết trong tình yêu muôn thuở với Chúa ,  Xin ban cho chúng con sức mạnh để tiếp tục xây dựng và phát triển Giáo Hội Chúa Kitô.

Thursday, June 21, 2012

Chia sẻ lời Chúa Hôm Nay thứ Năm trong tuần 11 qua...

Trong Kinh lạy Cha, Chúa Giêsu dạy chúng ta hôm nay: "Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con "(Mt 6:12).
Đây là lời mà Chúa Giêsu muốn luôn nhắc nhở chúng ta về tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa đối với chúng ta. Đã nhiều lần chúng ta vấp ngã, sa lày trong tội lỗi mà Ngài vẫn luôn thường yêu thương và tha thứ cho chúng mỗi lần chúng ta biết chạy đến với Ngài trong tâm... tình thống hối, và van xin lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài.

Đối với con người chúng ta sự tha thứ cho nhau rất ư là khó khăn bởi vì sự thù hận khó có thể dập tắt trong tâm hồn con người yếu đuối của chúng ta. Với sức mạnh của Thiên Chúa và sự chết của đức Kitô, chúng ta hãy thật sự thành tâm hãy tha thứ và thương xót cho những người có lỗi với chúng ta, như Thiên Chúa đã thương yêu và tha thứ cho chúng ta mỗi lần chúng ta đã phạm lỗi và phản nghịch với Ngài. Nếu làm được như thế chúng ta sẽ đi theo con đường chân chính, chúng ta sẽ tìm thấy sức mạnh Chúa Thánh Thần và nhờ sức mạnh đó chúng ta đến gần với Thiên Chúa hơn. Chúng ta sẽ được tận hưởng sự an bình trong vinh quang của Thiên Chúa nếu chúng ta trút bỏ được sự bực tức, nóng giận và hận thù trong tâm hồn của chúng ta.

Thứ năm 14 Thuờng Niên

  Matthew 10:7-15
Hôm nay, Chúa Giêsu cho các môn đệ của Ngài biết nhiệm vụ của họ: đó là làm chứng cho Chúa Giêsu và rao truyền Tin Mừng Phúc Âm của Chúa đến cho mọi người trên khắp hang cùng, ngõ hẻm với linh ứng của Chúa Thánh Thần ...
Trong Kinh Lạy Cha, chúng ta cầu nguyện rằng: xin cho Thiên Chúa ngự trị trong cuộc sống của chúng ta và trong thế giới hôm nay mà chúng ta đang sống: Chúng ta xin cho Nước Cha trị đến, cho ý Cha được thể hiện dưới đất cũng như ở trên trời. Chúa Giêsu cũng sai các môn đệ để thực hiện các công trình mà Ngài đã làm, và đem theo quyền năng chữa lành của Thiên Chúa đến để xoa dịu, chữa lành những ai mệt mỏi và bị áp bức.
Phúc âm có quyền lực để xóa bỏ tội lội cho những người tội lỗi, và chữa lành cho những ai bệnh tật, và thêm sức mạnh cho những ai đang sợ hãi, và bi áp bức. Chúa sẽ giải thoát chúng ta khỏi bất cứ nhũng gì làm ngăn cản tinh yêu Chúa nơi chúng ta và Tinh yêu của chúng ta tới những người chung quanh trong niềm vui và lòng tự tin.
Chúng ta có bao giờ cầu nguyện cho công việc truyền bá phúc âm và hỗ trợ công việc này bằng những đóng góp tích cực vế vật chất hay tài chánh?
Chúa Giêsu kết thúc bài giảng hôm nay bằng một lời cảnh báo:" Nếu ai từ chối lời mời gọi của Thiên Chúa và từ chối lời Ngài, Người đó sẽ bị lên án và bị mang án phạt đời đời.
Khi Thiên Chúa ban cho chúng ta lời của Ngài, Lời của Chúa đi kèm với trách nhiệm rất lớn cần được đáp ứng. Một là Chúng ta theo Chúa hoặc chúng ta chống lại Thiên Chúa tùy theo cung cách mà chúng ta đáp ứng lại lời mời gọi của Ngài. Thiên Chúa ban cho chúng ta lời của Ngài để chúng ta có thể có sự sống, một cuộc sống dồi dào trong Thien Chúa. Ngài sẽ hành động trong và qua mỗi người chúng ta để vinh quang của Ngài được cả sáng. Thiên Chúa chia sẻ Lời  Ngài cho chúng ta và Ngài trao cho chúng ta trách nhiệm là phải loan truyền Phúc Âm của ngài cho mọi người chung quanh một cách hăng say và nhiệt tình.
Chúng ai phải làm chứng cho sự thật và niềm vui phúc âm bằng lời nói, việc làm và trong mọi hành động của chúng ta để những người xung quanh nhận ra Chân lý Phúc Âm của Chúa.
.
Giờ chúng ta hay xin Chúa Giêsu, cho chúng ta  niềm vui và sự thật của phúc âm để biến đổi cuộc sống của chúng ta, để chúng ta có thể làm chứng cho Chúa với những người xung quanh chúng ta. Xin Chúa trợ giúp chúng ta có can đảm để có thể đem sự thật và ánh sáng của Chúa Kitô đến bất cứ nơi nào chúng ta đến


Gospel Mt 18:21-35
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta ngẫm nghĩ về mầu nhiệm của sự tha thứ bằng cách so sánh hành vi của Thiên Chúa và hành vi của con người khi phải tha thứ cho người khác.
"Lạy Chúa tôi phải tha thứ cho anh em của tôi mấy lần? có phải bảy lần "(Mt 18:21). Phêrô nghĩ  rằng bảy lần là quá nhiều, có lẽ tối đa như chúng ta có thể hiểu. Trong thực tế,  Suy nghĩ của  Phêrô  còn quá quá vị tha hơn nếu chúng ta so sánh vói nguời đầy tớ trong bài dụ ngôn

Trong thực tế, con người chúng ta từ chối tha thứ hoặc hà khắc trong sự tha thứ của mình. Con người chúng ta không thể tin rằng mình đã được tha thứ một món nợ khổng lồ như vậy, tuy nhiên chính mìng lại không thể đem  lại sự tha thứ cho người anh em, hàng xóm của mình một món nợ rất nhỏ so với món nợ khổng lồ kia.

Không có cách nào chúng t
a có thể trả hết nợ món nợ mà chúng ta nợ nơi Thiên Chúa tội lỗi hành vi xúc phạm của chúng tai. Chỉ có lòng thương xót và tha thứ của Thiên Chúa mới có thể giải thoát chúng ta khỏi món nợ đó. Thông qua sự hy sinh của Chúa Giê-su cứu chuộc tội lỗi của chúng ta trên thập giá, chúng ta đã được tha thứ  món nợ vượt quá tất cả sự phán xét . Đó là cái giá mà Thiên Chúa đã trả bằng giá mạng sống của nguời con yêu dấu của Ngươi, Chúa Giêsu Kitô, đã cứu chuộc chúng ta bằng giá máu của mình. Chúa đã trả giá đễ chuộc tội cho chúng ta và chiến thắng cho chúng ta bằng sự tha thứ tội lỗi của chúng ta để chúng ta tự do và thoát khỏi khỏi ách nô lệ của sự ham muốn, phóng túng những thói quen xấu xa tội lỗi.  Thiên Chúa với tình thương của Ngài đã ban cho chúng ta những ân sủng và qua sự nâng đỡ của Chúa Thánh Thần, chúng ta có thể yêu thương như Chúa đã  yêu thương, tha thứ như Chúa đã tha thứ, và đối xử với người khác với một lòng yừ bi, nhân hậu, bác ái và thương xót như Chúa đã đối xử với chúng tôi.

Thiên Chúa đã giao hòa và ban bình an của Người cho chúng ta. Chúng ta phải làm hòa với Thiên Chúa bằng cách hòa giảo và vị tha với bạb bè, anh em láng giềng của chúng ta. Nếu chúng ta tin và chấp nhận tình yêu và sự  tha thứ của Thiên Chúa nơi chúng ta, Cũng như thế, chúng ta phải tỏ lòng từ bi, vị tha đối với những người đang ở trong mang nợ chúng ta phần xác hay tinh thần. Trong mùa Chay này Chúng ta hãi tự  hỏi mình, chúng ta đãi sẵn sàng tha thứ sống hòa thuận với anh em, bà con  lân cận như Thiên Chúa đã sống hòa thuận bình an với chúng ta

Tuesday, June 12, 2012

Bài Tập Làm Văn Cuối Cùng!


!!!!!
Tuần rồi bé Giang cũng có làm bài tập làm văn y chang tấm hình này. Đại khái thế này: " Em ra đường nhìn thấy một người VN tay chân đều cụt không thể nắm bắt hay đi đứng đang bò lăn xin ăn, có một ông Tây đến bưng một hộp cơm gà, ông ta ngồi bẹp xuống đường bất kể, và dìu người ăn mày ngồi dậy dựa vào chân ông, ông vội lấy vạt áo thung của ông lau cái miệng nhơ nhớp và cẩn thận đút từng muổng từng muổng cơm , sự ngạc nhiên của người ăn xin hiện rỏ, ông ta vừa trợn tròn đôi mắt vừa há to miệng để ông tây đưa thức ăn vào...Sau 3 cái nuốt vội vì quá đói, ông ta đột nhiên hậm hực...thức ăn từ miệng trào ra, đôi mắt ông ta khép lại và nước mắt chảy như khe suối theo khóe mắt, ông Tây vội đặt dĩa cơm xuống đường ôm chầm lấy ông, lâm râm mấy câu ...i love you baby..ilove you baby... anh ăn xin gục đầu vào ngực ông Tây khóc bật thành tiếng...và nhìn từ xa.. mặt anh ăn xin hình như bị ướt sũng... thì ra không phải nước mắt của anh ăn xin làm ướt mặt, vì nước mắt đâu nữa mà ra khi phải cố hết sức để bật thành tiếng rống khô khan vì cảm xúc quá mạnh... Chính là giọt nước mắt của ông Tây. Phải, Giang đã thấy rỏ ông ta to con dạm dỡ cho nên nước mắt của ông ta khủng thật...những giọt nước mắt ông Tây lăn trên mặt anh ăn xin đến đâu cũng đều đổi màu đen nhơ nhớp, bởi vì có lẽ cuộc đời anh ăn xin này có bao giờ được rữa mặt cho dù một lần kể từ khi tay chân lìa khỏi thân mình...! Anh Tây cởi nốt cái áo thung ra lau mặt cho anh ăn xin xong lại lau tiếp theo vào mặt ông ấy vì lệ nhòa đôi mắt làm ông không thấy đường, không biết có phải vì vậy hay vì quá thương người cảnh khó mà ông quên đi vệ sinh tối thiểu giử cho ông hay không.

Dòng người tấp nập, tiếng kèn tiếng nói inh ỏi giữa khói bụi mịt mù...lạ thay! Không một ai ném cái nhìn, cái gì đang xảy ra dưới chân mình. Anh Tây vẫn bịn rịn lúc từ giã đứng lên, anh ta vụt bước đi, khi đến bức tường đối mặt anh ta ngước nhìn lên bức tường rồi lăm răm thế này: -shameful truth..! - corrupt regimes..!....Giang không hiểu ông nói gì, cứ ghi rõ từng lời như vậy. Lúc này, Giang mới khám phá ra là Giang cũng đang khóc, nước mắt Giang làm mờ chữ viết cũng vội kéo áo thung chặm cho ráo kẻo cô rầy.

Bài tập làm văn tự thuật câu chuyện sống thực này Giang nộp cho thầy. Năm ngày sau, Giang được gọi lên văn phòng Giám hiệu, Giang ngồi suy nghĩ không biết điều gì thì được ban tư tưởng giáo dục dạy biểu thế này. - Có ai xúi quẩy em làm bài tập này không? - Dạ không có. - Thế em có biết làm văn thế này là vi phạm nghiêm trọng không? - Dạ không. - Em có biết như vậy là phản động, là bôi bác chế độ ta không? - Dạ cũng không. Dạ thưa thầy, em viết sự thật muh...- Thầy nổi giận đập bàn quát! Dù là sự thật em cũng không được phép viết đúng như vậy, Bác Hồ đã từng dạy 100 năm trồng người em còn nhớ không? Em đã phụ lòng bác kính yêu của chúng ta rồi...

Giang về nhà lòng miên man nghĩ ngợi, chợt hiểu ra là thầy cô buộc Giang phải học tập cách nói dối, phải biết vô cảm mà không có quyền biết thương xót, phải biết nén đau thương để quen chịu đựng như mọi người, phải biết nói dối để tồn tại...Giang tự thấy xấu hổ quá! Xấu hổ cho một thằng học trò không bằng cái cử chỉ nhỏ nhường miếng bánh cho bạn của mấy đứa đánh giày ngoài chợ cầu kho....Một buổi chiều....Giang viết vài hàng cho mẹ đặt dưới gối, và hành động gian dối lần cuối cùng là đặt chiếc gối thay Giang, trùm chiếc mền kín đầu, lẻn nhà ra đi bụi đời kể từ chiều hôm ấy...

Cầu Kho chiều 09 tháng 06 năm 2012

(Giang Le Facebooker)

Tuesday, June 5, 2012

Thượng-đế và khoa-học

Trong lớp học, vị giáo-sư Triết-học ngắt giọng "Hãy để tôi giải-thích vấn-đề của khoa-học đối với tôn-giáo", và ông yêu-cầu một học-sinh đứng lên.
- Em theo đạo Chúa ?
- Thưa Thầy, vâng.
- Em tin vào Thượng-đế ?
- Tất-nhiên.
- Thượng-đế có tốt không ?
- Chắc-chắn là tốt.
- Có phải là Ngài Toàn-năng ? Có thể làm được mọi việc ?
- Thưa vâng.
- Em là tốt hay xấu ?
- Kinh-thánh bảo là kẻ xấu.
Vị giáo-sư cố ý cười, suy-nghĩ chốc lát và bảo :"À ha ! Kinh-thánh ? Giả-sử ở đây có người bệnh và em có thễ chữa lành. Em có khả-năng. Em có giúp anh ta? Em có thử không ?
- Thưa Thầy, em sẽ thử.
- Vậy em là người tốt.
- Em không có ý nói thế.
- Tại sao lại không nói như thế ?. Nếu có thể, em sẽ giúp một người bệnh, tàn-tật. Hầu hết chúng ta sẽ làm nếu có thể, nhưng Thượng-đế thì không !
Cậu học-trò không trả-lời, và vị giáo-sư tiếp-tục. "Em trai tôi là tín-đồ đạo Chúa đã chết vì ung-thư mặc dầu đã từng cầu nguyện xin Chúa Jesus cứu chữa... Sao mà cho Chúa Jesus tốt được ? Em có thể trả-lời được không ?.
Cậu học-trò vẫn im-lặng.
Vị giáo-sư nói "em không thể trả-lời phải không ?". Ông cầm lấy ly trên bàn nhấp môt ngụm nước tạo thời-gian cho cậu học-sinh bớt căng thẳng. "Chúng ta bắt đầu trở lại. Thượng-đế có tốt hay không ?".
- Dạ ... tốt !
- Quỷ Satan có tốt không ?
Cậu học-trò không ngại-ngần : "Không".
- Vậy Satan đến từ đâu ?
Cậu học-trò ngập-ngừng : "Từ Thượng-đế" .
- Đúng thế. Thượng-đế tạo Satan. Em cho tôi biết có kẻ xấu ác trên thế-giới này không ?
- Dạ có .
- Kẻ xấu ác có khắp nơi. Và Thượng-đế tạo mọi thứ, có đúng không ?
- Dạ đúng.
Vị giáo-sư tiếp-tục :
- Vậy ai tạo ra kẻ xấu ác ?. Nếu Thượng-đế tạo ra mọi vật, thì Ngài tạo ra kẻ xấu ác. Do bởi xấu ác hiện-hữu, và theo nguyên-lý "hành-động định-danh con người", vậy Thượng-đế là kẻ xấu ác.
Cậu học-trò lại không trả-lời.
- Có phải bệnh-tật, vô đạo-đức, hận-thù và xấu xa hiện-hữu trên cõi đời này ?
Cậu học-trò đứng im lúng-túng "Thưa vâng".
- Vậy thì ai tạo ra chúng?
Cậu học-trò lại không trả-lời để vị giáo-sư lập lại câu-hỏi "Ai tạo ra chúng ?".
Vẫn không có câu trả-lời. Đột-nhiên vị thẩy bước đến trước lớp học. Cả lớp như bị mê-hoặc. Ông tiếp tục hỏi một học-sinh khác "Hãy nói cho tôi nghe !".
- Em có tin vào đức Chúa không ?.
- Vâng, Thưa Thầy, em tin.
Vị giáo-sư ngừng bước :
- Khoa-học bảo em có ngũ-giác-quan dùng để xác-định và quan-sát thế-giới xung quanh. Em đã thấy Chúa Jesus bao-giờ chưa ?
- Thưa Thầy, em chưa bao giờ thấy Ngài.
- Có bao-giờ em cảm-nhận được Chúa của em, nếm Chúa của em hay ngửi thấy Chúa của em ? Có bao giờ em có những cảm-giác nhận biết đức Chúa hay Thượng-đế ?
- Thưa Thầy, đáng tiếc là em không có.
- Em vẫn còn tin Chúa ?
- Thưa vâng.
- Theo quy-tắc những giao-thức thể-nghiệm, khả-nghiệm, và chứng-minh được, khoa-học bảo Thượng-đế không hiện-hữu... Em nói như thế-nào vể điều đó ?
- Không. Em chỉ có đức tin của em.
- Vâng. Đức tin. Và đó chính là vấn-đề khoa-học đã có đối với Thượng-đế. Không có bằng-chứng, chỉ có đức tin.
Cậu học-trò đứng lặng lẽ một lúc, trước khi hỏi : "Thưa Thầy, có cái gì là nhiệt không ?".
- Có.
- Và có cái gì là lạnh không ?
- Vâng, có cả lạnh nữa em à .
- Thưa Thầy, không phải vậy.
Vị giáo-sư quay nhìn vào mặt cậu học-trò tỏ vẽ thú-vị. Cả lớp đột-nhiên im lặng như tờ. Cậu học-trò bắt đầu giải-thích :
- Thầy có thể có rất nhiều nhiệt, thậm chí thêm nhiều nhiệt, siêu-nhiêt, vô-hạn-nhiệt, nhiệt trắng, môt chút nhiệt hay không nhiệt, nhưng chúng ta không có cái gì gọi là "lạnh". Ta có thể đạt xuống 458 độ dưới zero mà không có nhiệt, nhưng ta không thể xuống hơn thế nữa. Không có gì là "lạnh" hết; nếu không ta có thể đạt mức lạnh hơn độ thấp nhất là -458 độ. Mọi thể-vật có thể nghiên-cứu được khi chúng có hay truyền được năng-lượng. Ở độ zero tuyệt-đối (-458 F) hoàn-toàn vắng bóng nhiệt. Thưa Thầy, Thầy có thấy "lạnh" chỉ là chữ ta dùng để diễn tả sự "vắng bóng nhiệt". Ta không thể đo-lường "lạnh" Ta có thể đo lường nhiệt theo những đơn-vị nhiệt vì nhiệt là năng-lượng. "Lạnh" không phài là đối nghịch của nhiệt. Thưa Thầy, đó chỉ là vắng bóng nhiệt.
Cả lớp lặng im. Có cây bút rơi đâu đó, nghe như tiếng búa rơi.
- Thưa Thầy, còn "bóng tối" ? Có cái gì là bóng tối không ?
Vị giáo-sư đáp lại không do dự :
- Có. Đêm là gì nếu đó không là bóng tối ?
- Thầy lại sai lầm. Bóng tối không là một cái gì cả ; chỉ là sự vắng mặt một cái gì đó. Thầy có thể có ánh-sáng yếu, bình-thường, ánh-sáng mạnh, ánh sáng nháy, nhưng nếu ánh sáng không liên-tục, Thầy chẳng có gì hết và phải chăng đó được gọi là bóng tối ? Và nếu thế, Thầy có thể làm bóng tối tối hơn, Thầy có thể làm được vậy hay không ?
Vị giáo-sư bắt đầu nở nụ cười với cậu học trò trước mặt. Đây hẳn sẽ là một học kỳ tốt đẹp. :
- Người bạn trẻ, em muốn nói đến điều gì ?
- Vâng thưa Thầy. Điều em muốn nói là tiền-đề triết-học Thầy khởi xuất là sai lầm, và kết-luận của Thầy cũng thiếu sót.
Lần này, nét mặt của vị giáo-sư không che giấu được sự ngạc-nhiên :
- Sai lầm ? Em có thể giải-thích được không ?
Câu học-trò giải thích :
- Thầy đang tạo một tiền-đề có hai mặt. Thầy tranh luận rằng có sự sống và rồi có sự chết; một Thượng-đế tốt và môt Thượng-đế xấu. Thầy đang có khái-niệm về Thượng-đế như là một gì hữu-hạn, là môt gì ta có thể đo đạc. Thưa Thầy, thậm chí khoa-học không thể giải-thích một ý-nghĩ. Dùng điện và từ, nhưng chưa bao giờ thấy, không hoàn toàn hiểu được đầy đủ. Xem cái chết như là đối nghịch với sống là không hiểu gì hết, thực ra cái chết không thể hiện-hữu như môt tồn-tại độc lập. Chết không đối nghịch với sống, chỉ là vắng bóng sự sống.. Bây giờ Thầy cho em biết có phải Thầy dạy học trò rằng chúng "tiến-hóa" từ khỉ ?
- Người bạn trẻ ơi, nếu em đề cập đến quá-trình tiến-hóa thiên-nhiên, vâng, tất-nhiên tôi đã dạy như thế.
- Có bao giờ Thầy dùng đôi mắt quan-sát sự tiến-hóa ?
Vị giáo-sư bắt đầu lắc đầu, vẫn cười mỉm như nhận ra cuộc tranh-luận sẽ như thế nào. Thật là một học kỳ tốt đẹp.
- Do bởi không một ai quan-sát được quá-trình tiến-hóa và lại càng không minh-chứng được nó đang tiếp-diễn, sao Thầy không dạy những quan-điểm của Thầy ? Phải chăng giờ đây Thầy chẳng là một khoa-học gia, mà là một người thuyết-giáo ?
Cả lớp học náo động. Người học trò vẫn im-lặng cho đến khi sự ồn ào lắng xuống.
- Để tiếp nối vấn-đề Thầy đã đặt ra cho bạn kia, em xin đưa một thí-dụ để rõ ý của em.
Người học trò nhìn quanh lớp :
- Có ai trong các bạn đã từng nhìn thấy bộ não của Thầy ?
Cả lớp bật vang tiếng cười.
- Có ai trong các bạn đã từng nghe bộ não của Thầy ? càm nhận bộ não của Thầy, rờ mó và ngửi bộ não của Thầy ? Chẳng thấy có ai làm vậy cả. Vậy thì, theo quy-tắc những giao-thức thể-nghiệm, khả-nghiệm, và chứng-minh được, khoa-học bảo Thầy không có bộ não, thưa Thầy, em vẫn với một lòng tôn kính. Vậy thì, nếu khoa-học bảo Thầy không có bộ não, làm sao chúng em có thể tin vào các bài giảng của Thầy ?
Giờ thì cả lớp lặng yên. Vị giáo-sư chỉ nhìn chăm chăm học trò, khuôn mặt khó hiểu. Cuối cùng, tưởng chừng như vô-tận, vị Thầy già trả lời :
- Tôi đoán em sẽ phải đưa họ về lại với đức tin.
Cậu học-trò tiếp-tục :
- Bây giờ Thầy chấp nhận rằng có đức tin, và trên thực tế, đức-tin hiện-hữu với đời sống. Bây giờ, có cái gì là xấu ác không Thầy ?
- Tất nhiên có. Chúng ta thấy hàng ngày. Những thí dụ vô-nhân của người đối với đồng loại; vô số tội ác và bạo-lực xảy ra khắp nơi trên thế-giới. Những điều này biểu-hiện không gì khác hơn là điều xấu ác.
Cậu học-trò trả-lời :
- Thưa Thầy, sự ác không hiện-hữu, hoặc ít nhất nó cũng không tự nó hiện-hữu. Đơn-giản, sự ác là vắng bóng Thượng-đế. Cũng giống như bóng tối và lạnh, chỉ là ngôn từ con người đặt ra để diễn giãi sự vắng mặt của Thượng-đế. Thượng-đế không tạo ra sự ác. Sự ác chỉ là kết quả những gì khi con người không có tình-yêu của Thượng-đế trong con tim của họ. Giống như "lạnh" đến khi không có nhiệt hay bóng tối đến khi không có ánh sáng.
Vị giáo-sư ngồi xuống.
Nếu bạn đọc một mạch đến hết và miệng mỉm nụ cười, bạn nên gửi cho gia-đình và bè bạn với tiêu-đề "Thượng-đế và Khoa-học"

Cước chú : Cậu học-trò trong câu chuyện là Albert Einstein

Friday, June 1, 2012

Suy Niem 6-1-2012

Nếu chung ta phải chịu đau khổ vì danh hiệu Kitô hữu, xin đừng xấu hổ, nhưng hãy tôn vinh Thiên Chúa vì được mang danh hiệu đó "(1 phero 4:16). Sống giữa trần gian chúng ta sẽ có những ngày khốn khó hơn những ngày khá. Đó là lúc Thiên Chúa đưa chúng ta vào cơn thử thách. Hãy can đảm, hãy thể hiện lòng trung thành của chúng ta đối với Thiên Chúa. Và khi chúng ta vấp ngã, chúng ta hãy cầu xin Thiên Chúa giúp và nâng đỡ chúng ta một lần nữa, và Xin Ngài hướng dẫn chúng ta trên con đường của chúng ta đang đi tới. Chúng ta chỉ có thể tìm thấy niềm vui ngày hôm nay nếu chung ta làm chứng nhân cho Chúa Kitô, để người khác có thể đến gần với Thiên Chúa hơn.